Chương 186: Ngươi có biết, tại sao nó được gọi là Vạn Tinh Hải không? (1)
Nghe điều này.
Lạc Li thản nhiên cười, nói: “ Ngươi quên rồi sao, thiên phú thần thông mà lần trước ta đưa ngươi về?”
“Ý ngươi là ?”
“Đúng, thần thông thiên phú của Giao Nhân tộc chúng ta có thể giúp ngươi không sử dụng thuật thủy độn, cũng có thể đi đến thế giới đáy biển của Vạn Tinh Hải.”
Nói tới đây, Lạc Li cười bí ẩn, “Tin ta đi, ngươi chắc chắn sẽ thích thế giới đáy biển của Vạn Tinh Hải.”
Nghe những lời này, Trần Đạo Huyền chỉ mỉm cười.
Thế giới đáy biển như thế nào, mặc dù kiếp trước Trần Đạo Huyền chưa từng đến đó, nhưng đã nhìn thấy hình ảnh mà tàu ngầm chụp được.
Đó là một thế giới lạnh lẽo, tối tăm, một thế giới đầy tĩnh mịch.
Cũng chỉ có sinh mệnh đặc biệt mới có thể tồn tại trong hoàn cảnh đó.
Lạc Li nói rằng hắn sẽ thích thế giới đáy biển của Vạn Tinh Hải, đây không phải là lời vô nghĩa sao ?
Nhưng Trần Đạo Huyền cũng có thể hiểu được.
Dù sao trong mắt của tình nhân thì nữ nhân luôn là Tây Thi, có ai lại nói quê hương mình không tốt.
Có thể trong mắt Lạc Li, thế giới đáy biển của Vạn Tinh Hải giống như một xứ sở thần tiên?
Dường như nhìn ra sự lơ đễnh trong mắt Trần Đạo Huyền.
Lạc Li che miệng cười khẽ, cũng không giải thích, biểu tình kia, giống như đang chờ xem sự trầm trồ kinh ngạc của Trần Đạo Huyền.
Không biết vì sao, chỉ khi ở chung với Trần Đạo Huyền, nàng mới cảm thấy thoải mái.
Lạc Li cảm thấy, có lẽ Trần Đạo Huyền đã giúp đỡ Giao Nhân tộc họ quá lớn rồi.
Thế cho nên bản thân nàng mơ hồ sinh ra một tia ỷ lại Trần Đạo Huyền.
“Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, hay...”
Trần Đạo Huyền còn chưa dứt lời.
Chỉ cảm thấy tay phải bị siết chặt, tiếp theo, trời đất quay cuồng, sau đó tự do rơi xuống mặt biển.
“Lần sau có thể nói trước một tiếng được không.”
Trần Đạo Huyền bất đắc dĩ truyền âm nói.
“Xin lỗi, ta rất phấn khích, lần sau nhất định phải chú ý.”
Lạc Li cười lộ ra một đôi răng nanh nhỏ.
Trần Đạo Huyền lắc đầu, cũng không trách cứ đối phương nữa.
Khi hai người càng ngày càng xâm nhập sâu dưới đáy biển, ánh sáng truyền đến trên đỉnh đầu cũng càng ngày càng ít.
Đến cuối cùng.
Trần Đạo Huyền hoàn toàn tiến vào một mảnh không gian đưa tay không thấy năm ngón.
Cũng may hắn còn có thể sử dụng thần thức.
Trên người được bao phủ bởi một lớp màng trong suốt, dán sát với da.
Làm cho hắn không cảm thấy ngột ngạt, cũng không cảm nhận được áp lực do nước biển mang lại, rất kỳ diệu.
Mất đi thị giác, dường như xúc giác của Trần Đạo Huyền trở nên đặc biệt nhạy bén.
Hắn có thể cảm nhận được Lạc Li nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, tản mát ra tia ấm áp, chính là một tia ấm áp này giúp hắn cảm thấy an tâm trong hoàn cảnh tối tăm này.
Dần dần.
Trần Đạo Huyền khôi phục hô hấp vững vàng.
Không biết qua bao lâu.
Bên tai Trần Đạo Huyền lại truyền đến giọng nói của Lạc Li: “Chúng ta sắp tiến vào tầng hắc mạc của Vạn Tinh Hải.”
“Tầng hắc mạc?”
Trần Đạo Huyền không hiểu, truyền âm hỏi.
(*hắc mạc: tấm màn màu đen)
Dưới thế giới đáy biển của Vạn Tinh Hải.
Tổng cộng được chia thành ba lớp, lớp bề mặt, lớp hắc mạc và tầng tinh hải bên dưới lớp hắc mạc.
Xuyên qua ba vùng biển này, liền tiến vào thế giới dưới đáy biển Vạn Tinh Hải chân chính.
So với lớp bề mặt.
Lớp hắc mạc mới gọi là băng lãnh, chân chính hắc ám.
Giống như thế giới biển sâu trong ấn tượng kiếp trước của Trần Đạo Huyền.
Chẳng qua khác với đáy biển kiếp trước, độ sâu Vạn Tinh Hải thật sự là quá sâu.
Lạc Li là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tốc độ bay nhanh chóng biết bao.
Nhưng lặn xuống ước chừng một canh giờ, ngay cả tầng hắc mạc cũng không có xuyên qua.
Một màn này, làm cho Trần Đạo Huyền hơi sợ hãi.
Vốn tưởng rằng hắn trở thành tu sĩ, sẽ không còn sợ hãi sức mạnh vĩ đại của thiên nhiên.
Nhưng giờ phút này đang ở tầng hắc mạc của Vạn Tinh Hải, Trần Đạo Huyền mới phát hiện ra sự nhỏ bé của mình.
Cái gọi là tu sĩ, cũng bất quá chỉ là một người cường đại hơn một chút mà thôi.
Trước mặt loại thiên địa vô cùng vô tận này, đừng nói tu sĩ Luyện Khí kỳ, chính là Trúc Cơ Kỳ, Tử Phủ kỳ, lại tính là cái gì?
Tựa hồ là cảm giác được hoảng hốt.
Trần Đạo Huyền kìm lòng không được, đem bàn tay nhỏ bé của Lạc Li nắm thật chặt.
Động tác này, làm cho Lạc Li đang lặn xuống không khỏi khẽ run lên.
Nhưng rất nhanh.
Sắc mặt Lạc Li đỏ bừng không nói một câu, nhẹ nhàng cầm tay phải Trần Đạo Huyền.
Trên đường đi.
Hai người đều trầm mặc, chỉ có một luồng tình cảm không rõ ràng ấp ủ giữa hai người.
Đột nhiên.
Một tia sáng xuất hiện trong tầm mắt Trần Đạo Huyền.
“Đó là...”
Trần Đạo Huyền nhìn những điểm phía dưới, không biết làm sao.
“Đó là tầng tinh hải của Vạn Tinh Hải, chúng ta đã đi qua tầng hắc mạc!”
Lạc Li hơi thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
Rõ ràng.
Mỗi lần đi qua tầng hắc mạc, ngay cả Lạc Li sống quanh năm trong thế giới dưới đáy biển Vạn Tinh Hải, cũng là áp lực tâm lý không nhỏ.