Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 127: Tàn chỉ Ma Đao tông!

Chương 127: Tàn chỉ Ma Đao tông!
Cuối cùng, thổ hào Phong Vân trong mắt tiểu tỷ tỷ hối đoái tất cả đan dược mình có, đạt được 5w điểm tích lũy.
Bởi vậy, tổng số điểm tích lũy của hắn đã là 13w, dư dả vào di tích cổ rồi.
Không do dự, Phong Vân lập tức đến di tích cổ “Loại thăm dò” gần đó.
Di tích cổ “Loại thăm dò” chia thành năm số từ một đến năm,trong đó số một là nguy hiểm nhất, chiến lực đạt đến bán tông sư mới có thể đi vào, còn từ số hai đến số năm, tu vi không giới hạn, đều có thể đi vào.
Mặc dù di tích cổ đã tồn tại rất nhiều năm, nhưng Võ Đạo Điện cũng không biết cái di tích cổ này rộng bao nhiêu, bởi vì mỗi lần truyền tống đều đến một nơi khác nhau, chưa có tính xác định, cho dù là Võ Đạo Điện cũng không thể khống chế.
Có thể là tuyệt địa, có thể là di chỉ tông môn, có thể là mộ cổ… tất cả là tùy duyên.
Thời gian mỗi lần tiến vào là mười ngày, sau khi hết kỳ hạn này, sẽ tự động được truyền tống ra ngoài.
Phong Vân do dự, nhưng cuối cùng đã chọn di tích cổ số hai.
Lúc hắn đến cửa di tích cổ, đã có không ít võ giả tập trung ở đó, đa số điều là học viên Thiên Điện và Địa Điện.
Tự nhiên, có người nhận ra Phong Vân.
“Hoàng Điện Phong Vân!”
Vừa nói ra câu này, tất cả các đệ tử có mặt đều nhìn Phong Vân.
Đủ loại ánh mắt hiếu kỳ, ghen ghét, phẫn uất, thán phục…
Những võ giả thuộc Thiên Điện và Địa Điện đều nhìn Phong Vân ghen ghét và phẫn uất.
Phong Vân bất động thanh sắc lấy hình chiếu bọn họ vào trong gương, sau khi xem xét, hắn liền mất đi hứng thú, những người này quá kém, hắn không hề có ý nghĩ muốn bạo nổ.
Đúng lúc này, có ba bóng dáng từ phía xa đi đến, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã đến gần, chính là ba người thanh niên, hai người mang trường đao, một người tay cầm ngọc phiến.
“Mau nhìn! Chính là học trưởng Phùng Phong, học trưởng Vương Dược của Thiên Điện, cùng với học trưởng Viên Huyền Ưng của Địa Điện!”
Từng tiếng kinh hô truyền đến, khiến Phong Vân chú ý nhìn sang.
Phùng Phong, xếp thứ mười chín trên bảng Chiến Lực, thứ hai mươi trên bảng Thiên Phú.
Vương Dược, xếp thứ hai mươi hai trên bảng Chiến Lực, thứ hai mươi mốt trên bảng Thiên Phú.
Viên Ưng Huyền, xếp thứ hai mươi mươi lăm trên bảng Chiến Lực, thứ bai mươi bốn trên bảng Thiên Phú.
Những tin tức này nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn, vì hình chiếu của bọn họ, Phong Vân đã đặc biệt ghi nhớ năm mươi người đứng đầu mỗi bảng.
Có thế phát hiện, vị trí trên bảng Thiên Phú và bảng Chiến Lực cũng không chênh lệch bao nhiêu, vì có thiên phú, nên chênh lệch cũng rất ít, trừ khi là hoàn toàn không tu hành.
Ba người này dắt tay nhau mà đến, hoặc cười yếu ớt, hoặc lạnh nhạt, hoặc lạnh lùng, không thể nghi ngờ, chớp mắt đã trở thành tiêu điểm của toàn trường, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của những học viên này.
Sau khi bọn họ đến gần, thấy Phong Vân đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt lập tức thay đổi: “Phong Vân!”
Phùng Phong gằn từng chữ, mang theo địch ý mãnh liệt.
Mà lúc này, Phong Vân cũng nhìn sang, ánh mắt quét qua người hắn ta, sau đó nhìn về phía Vương Dược và Viên Huyền Ứng, rồi thu mắt, không để ý đến bọn họ nữa.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt đám người Phùng Phong bốc lên hỏa khí, tốt xấu gì bọn họ cũng là nhân vật có danh tiếng và uy tín, lại bị coi như không thấy.
Ngay khi bọn họ muốn nói gì đó, thì một nhân viên đi đến, mở miệng nói: “Nhân số đã đủ hai mươi người, có thể mở di tích cổ số hai rồi.”
Nói xong, hắn ta liền khởi động di tích cổ, nhất thời có một màn sáng xuất hiện, từng gợn sóng lóe lên, rất sáng lạn đẹp mắt.
Những học viên kia lập tức nối đuôi nhau đi vào, từng người đi vào trong màn sáng, rồi biến mất không thấy.
Ba người Phùng Phong nhìn Phong Vân một cái, không nói gì nữa, trực tiếp đi vào.
Phong Vân cũng không để ý, lúc trước hắn nhìn ba người Phùng Phong, là vì hình chiếu của bọn họ mà thôi.
Lúc này, trong không gian tấm gương của hắn đã có hình chiếu của ba người này.
[Người hình chiếu] : Phùng Phong
[Tuổi] : 26 tuổi
[Cảnh giới] : Võ giả tiên thiên
[Rơi xuống] : … Thiên phú hệ Phong cao cấp… Phong chi ý cảnh(một thành)…

[Người hình chiếu] : Vương Dược
[Tuổi] : 25 tuổi
[Cảnh giới] : Võ giả tiên thiên
[Rơi xuống] : … Thiên phú đao đạo cao cấp… Võ kỹ ngũ giai HUyễn Hỏa Sĩ Đao>… Thiên phú hệ Hỏa trung cấp…. Đao ý (bốn thành)…
….
[Người hình chiếu] : Viên Huyền Ưng
[Tuổi] : 26 tuổi
[Cảnh giới] : Võ giả tiên thiên
[Rơi xuống] : … Thiên phú đao đạo cao cấp… Võ kỹ ngũ giai Diệt Tuyệt Thiên Đao>… Thiên phú hệ Kim cao cấp… Đao ý (ba thành rưỡi)…
Phong Vân nhìn hình chiếu ba người này, nhướng mày, không hổ là võ giả thiên tài trên bảng, đều đã lĩnh ngộ lực lượng ý cảnh.
Phùng Phong còn lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh rồi.
“Không tệ, không tệ, đây mới là thiên tài mình cần, càng nhiều càng tốt.”
Tâm tình Phong Vân không tệ, thoáng cái đã thu được ba hình chiếu chất lượng.
Sau đó, hắn cất bước đi vào màn sáng, lóe lên từng vòng gợn sóng.
Một giây sau, cảnh tượng trước mắt hắn đã thay đổi.
Xuất hiện phía trước Phong Vân là một hành lang rất dài, hai bên khảm những viên bảo thạch, tản ra quang huy, chiếu sáng bốn phía.
Quanh thân lượn lờ kiếm ý, đương nhiên hắn sẽ không bị hắc ám mê hoặc, cất bước đi vào chỗ sâu trong hành lang.
Đi khoảng mấy nghìn mét, trước mặt hắn lại xuất hiện một cánh cửa bằng đá, ở cạnh cửa còn có hai tấm bia đá dựng ở đó, đã loang lổ và rạn nứt, tràn ngập khí tức năm tháng.
Phong Vân nhìn thấy trên tấm bia đá có viết ba chữ “Ma Đao tông.”
Là tàn chỉ liên quan đến Đao tông sao?
Phong Vân đã đọc trong sách những thứ liên quan đến di tích cổ, nhưng cũng không có tin tức xác thực, chỉ biết trong di tích này, phần lớn đều là di chỉ tông môn, còn một vài di chỉ Hoàng triều, giống như thời cổ đại còn sót lại.
Nhưng những thứ liên quan đến lịch sử, dường như đã bị đứt gãy, cho nên, bây giờ, nhân loại còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nền văn minh lúc trước của bọn họ là cái gì, họ đều không biết.
Nhưng những thứ này rất xa vời, Phong Vân không có nhiều tâm tư chú ý đến, dù sao chỉ cần di tích cổ này có thể khiến hắn trở nên mạnh mẽ, hắn quản khỉ gió gì đến lai lịch của nó.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa đá ra, trong nháy mắt hắn bước vào, lập tức cảm thấy kiếm ý lượn lờ quanh người hắn đã bị áp chế xuống, chỉ có thể phát huy 1% uy năng.
“Trời sinh áp chế kiếm ý sao?”
Phong Vân thầm nghĩ trong lòng, lập tức tản ra kiếm ý toàn thân, thoáng cái đã trở nên dễ dàng hơn.
Hắn đi khoảng nửa giờ, trước mắt hắn lại xuất hiện một gian phòng rộng rãi.
Trong phòng là một đầm nước, cái đầm nước này không đến mười mét, ở chính giữa có một bệ đá, phía trên nó, có một thanh chiến đao huyết sắc trôi lơ lửng, mặc dù cách xa cũng có thể cảm nhận được một cỗ khí thế sắc bén, bá đạo!
Bảo khí thượng phẩm!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất