Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 147: Bạo nổ, thiên phú Kiếm Đạo đỉnh cấp!

Chương 147: Bạo nổ, thiên phú Kiếm Đạo đỉnh cấp!
Phong Vân từ trong khảo nghiệm di tích cổ đi ra, trực tiếp trở lại cứ điểm Hoàng Điện trong căn cứ Tinh Diệu.
Vừa hay bốn người Tuyên Phong, Chu Linh đang tu hành nên chỉ điểm cho bọn họ một phen.
Lấy cảnh giới và kinh nghiệm bây giờ của hắn thừa sức chỉ điểm cho bốn người Tuyên Phong, dù sao hắn đã chiến đấu qua với đủ loại hình chiếu trong gương, có loại hình võ giả nào chưa từng thấy.
Bất luận là tầm nhìn hay là kinh nghiệm đều đã vượt xa bọn Tuyên Phong, có thể nói là mạnh như thác đổ.
Dưới sự chỉ đạo gãi đúng chỗ ngứa này của hắn, trong thời gian ngắn ngủi bọn người Tuyên Phong và Chu Linh đều có một loại cảm giác thông suốt sáng tỏ, giống như hoang mang lâu ngày thoáng cái được mở ra.
Điều này làm cho sự kính nể trước đó của bọ họ đối với Phong Vân, thoáng cái đã lên đến trình độ sùng bái.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng vô vùng chấn động, Phong Vân mới 15 tuổi thôi, ở một chút phương diện tu hành có kinh nghiệm phong phú, vậy mà còn lợi hại hơn một số lão sư trong Võ Đạo Điện.
Ít nhất những giáo sư kia cũng không làm cho bọn hắn thông hiểu hơn, cảm giác thông suốt sáng tỏ.
"Học đệ, ngươi quả thật không phải là cái lão yêu quái nào chuyển thế thật sao?"
Chu Linh sau khi chấn động vây quanh Phong Vân lượn vài vòng, nhịn không được nói.
Phong Vân bất đắc dĩ lắc đầu: "Học tỷ, cái chuyện cười này không buồn cười chút nào."
"Hì hì, ai bảo thiên phú của học đệ ngươi khủng bố như vậy, hơn nữa ngươi mới 15 tuổi, hù chết người." Chu Linh lè lưỡi, cười hì hì nói.
Bọn Tuyên Phong ở bên cạnh cũng tràn đầy đồng tình gật gật đầu.
Phong Vân cười nhẹ, thầm nghĩ nếu như ra bộc lộ ra toàn bộ thiên phú, đó mới là hù chết người.
Sau đó, hắn trở lại phòng của mình, bắt đầu như thường ngày đi quét hình chiếu.
Mấy ngày gần đây ở trong Võ Đạo Điện cũng không có thu hoạch được cái hình chiếu tốt nào, ngoại trừ hình chiếu Trương Hằng vừa mới rồi cũng không tệ ra, những người khác thực sự không ra gì, rất khó nhập vào pháp nhãn của hắn.
Ầm!
Chiến trường trong không gian gương, hình chiếu Xích Thử Giang Đào bị một đạo kiếm quang kim sắc đánh vỡ ra, hóa thành những mảnh ánh sáng nhỏ vụn.
Đinh!
[ Chiến đấu với hình chiếu người Giang Đào thắng lợi ]
[ Rơi xuống ] : Thiên phú Kiếm Đạo đỉnh cấp
"Có hiển hóa hay không?"
Đến rồi!
Ánh mắt Phong Vân sáng lên, đây là lần đầu tiên hắn tuôn ra được thiên phú đỉnh cấp, xem ra hôm nay nhất định là một ngày tốt lành.
"Hiển hóa."
Ngâm!
Tiếng kiếm ngân chợt vang lên, một thanh kiếm vô hình bỗng nhiên từ trong gương bắn ra dung hợp vào làm một với Phong Vân, sau một khắc, hắn cảm giác trong lòng mình hiện ra rất nhiều thứ liên quan đến cảm ngộ "Kiếm".
Bởi vì có sức mạnh tinh thần, hắn lại càng nhạy bén hơn nhận ra được thay đổi của bản thân, mặc dù loại vật thiên phú Kiếm Đạo này hư vô mờ mịt nhưng vẫn có thể loáng thoáng mơ hồ cảm ứng được.
Loại cảm giác này, văn chương cũng khó mà nói hết được.
"Còn thiếu một cái thiên phú Kiếm Đạo đỉnh cấp là có thể hoàn thành thăng cấp, thăng lên thiên phú tầng thứ cao hơn."
Liên quan đến vấn đề đỉnh cấp, Phong Vân đặc biệt đi tra cứu một cái, gọi là "Siêu phàm".
Cái gì gọi là siêu phàm, chính là ám chỉ siêu phàm thoát tục.
Giải thích rõ thiên phú cấp bậc này đã vượt ra khỏi phạm vi của phàm nhân bình thường, chỉ có loại sinh mệnh cấp bậc cao hơn mới có thể có được thiên phú.
Loại thiên phú này chỉ tồn tại ở trong căn cứ nhất đẳng và căn cứ siêu hạng, trừ những chỗ đó ra thì xác suất sinh ra ở những địa phương khác thật sự quá thấp.
Nhìn xem bốn phía căn cứ Giang Hải lớn như vậy, phải hơn trăm triệu người, cho đến tận bây giờ ngoài mặt vẫn không có một ai có được thiên phú siêu phàm, có lẽ trong tối có nhưng tuyệt đối là không nhiều, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
So sánh với số lượng dân số khổng lồ, đã nói lên tất cả.
Phong Vân rất chờ mong đối với thiên phú Kiếm Đạo dẫn đầu đạt tới “Siêu phàm”.
“Ta nhớ xếp hạng thứ ba Đạm Đài Khiết có thiên phú Kiếm Đạo đỉnh cấp…”
Ba đại quái vật trong Võ Đạo Điện là những người hắn vẫn luôn muốn hình chiếu, đáng tiếc ba người này quanh năm không ở trong Võ Đạo Điện, bọn họ đều là những người thừa kế của ba đại thế lực trong căn cứ Giang Hải, đối với bọn họ lực hấp dẫn của Võ Đạo Điện cũng chỉ có di tích cổ mà thôi.
“Quên đi, vẫn nên đi dạo quanh công hội trận pháp thôi.”
Dù sao chậm nửa khắc cũng không mất được, sớm muộn cũng sẽ gặp được ba đại quái vật kia, đến lúc đó hình chiếu toàn bộ, điên cuồng quét ra.
"Hy vọng có thể gặp được trận pháp sư, thậm chí là trận pháp sư cao cấp..."
Phong Vân một bên đi đến công hội trận pháp, một bên lại yên lặng nói trong lòng.
Trận pháp sư trung cấp, đại biểu cho đối phương có được thiên phú Linh Hồn trung cấp, mà cao cấp, dĩ nhiên không cần phải nói là có được thiên phú Linh Hồn cao cấp.
Nhưng mà gặp được trận pháp sư cao cấp có hơi khó khăn, toàn bộ căn cứ Giang Hải chỉ có một trận pháp sư cao cấp, có trời mới biết bận rộn đến mức nào, sợ là người của công hội trận pháp cũng rất lâu chưa nhìn thấy hắn.
...
Mười phút sau, Phong Vân đứng ở cửa công hội trận pháp.
Nơi này trước sau vẫn vắng vẻ như vậy, trong đại sảnh ngoại trừ nhân viên làm việc ra, cũng chỉ tốp năm tốp ba, trong số đó cũng chỉ có một nửa là trận pháp sư.
Còn lại, phần lớn đều là người yêu và bạn bè gì đó của những trận pháp sư kia.
Phong Vân làm bộ đi loanh quanh khắp nơi, hình chiếu tất cả những người này xuống, kết quả làm cho hắn có hơi thất vọng, tất cả đều là trận pháp sư sơ cấp, thiên phú Linh Hồn cũng chỉ là cấp thấp mà thôi.
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cửa lớn mở ra có một người đi vào.
Phong Vân định thần nhìn lại, đây là một vị thanh niên anh tuấn, mặt như đao gọt, đầy góc cạnh, mà làm cho hắn chú ý chính là vị thanh niên này đang mặc một bộ quần áo do Võ Đạo Điện chế tạo.
"Học viên trong Võ Đạo điện còn có trận pháp sư?"
Phong Vân có hơi bất ngờ, chuyện này có lẽ chưa từng nghe nói qua.
Nhưng mà vốn là hình chiếu không có đạo lý sẽ bỏ qua, mặc dù hắn nghi ngờ nhưng vẫn tới gần.
Hả?
Thanh niên kia phát giác ra Phong Vân đến gần, theo bản năng trong hai mắt xuất hiện một vệt u quang, một giây kế tiếp, một cỗ sức mạnh vô hình lan ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ phòng khách.
Trong đại sảnh, bao gồm những trận pháp sư và nhân viên làm việc kia, vào lúc này vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên hoảng hốt, ý thức mơ hồ.
"Lực lượng trí huyễn..."
Phong Vân cảm nhận được cỗ hơi thở này, hắn rất quen thuộc, chính là lực lượng trí huyễn mà trước đó cảm nhận được trong huyễn trận ở di tích cổ.
Nhưng mà huyễn trận ở trong đó không thể vận dụng kiếm ý, nhưng bên ngoài đương nhiên sẽ không có cái ràng buộc đó.
Phốc!
Sức mạnh trí huyễn còn chưa đến gần Phong Vân đã bị kiếm ý hộ thể của hắn chém vỡ.
Ừ?
Thanh niên anh tuấn kia thấy một màn như vậy, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Ngươi là kiếm khách thứ hai sử dụng kiếm ý chặt đứt được sức mạnh trí huyễn của ta, thú vị..."
Sau khi nói xong, thanh niên anh tuấn nhìn lướt qua ống tay áo Phong Vân, nhíu nhíu mày, hiển nhiên phát hiện hắn cũng là học viên Võ Đạo Điện.
Ngay sau đó, hắn cất bước rời đi, đi thẳng vào trong công hội.
Mà sau khi hắn rời đi, trong đại sảnh lực lượng trí huyễn từ từ tiêu tán, những trận pháp sư và nhân viên làm việc kia cũng khôi phục lại bình thường.
Bọn họ rốt rít nghi ngờ không thôi, không biết mới vừa xảy ra chuyện gì.
Phong Vân đứng tại chỗ, nhìn hình chiếu người vừa mới xuất hiện trong không gian gương, trong lòng yên lặng nói, "Thì ra là hắn..."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất