Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 62: Hình chiếu luyện đan sư tam phẩm

Chương 62: Hình chiếu luyện đan sư tam phẩm
Phong Vân theo thầy chủ nhiệm Lý Phong đến một biệt thự khá bí ẩn.
Từ lúc bước vào trong đó, thông qua kiếm ý, Phong Vân cảm nhận được hơn mười đạo khí tức cường đại, tu vi thấp nhất là võ giả cao cấp, còn lại, đều là võ giả đỉnh cấp.
Tuy hắn muốn lấy hình chiếu của tất cả bọn họ, nhưng nghĩ đến, làm như vậy sẽ dẫn đến hiểu lầm không cần thiết, nên Phong Vân đã bỏ cái suy nghĩ nguy hiểm và lớn mật này.
Sau khi an toàn đi qua, Phong Vân và Lý Phong đi vào một căn phòng rộng rãi.
Đập vào mắt đều là các vật liệu, huyết dịch hung thú, tàn thể thực vật không biết tên, linh thạch sáng lấp lánh...
Những thứ này chắc chắn là vật liệu dùng để luyện đan.
Mà ở giữa những vật liệu này, là một người trung niên khá lôi thôi, lúc này, hắn ta đang tập trung nghiên cứu cái gì đó.
Nghe thấy tiếng động, hắn ta ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Lý Phong, lập tức thả vật sống trong tay xuống, đi tới, rồi cười khẽ nói:
“Ngọn gió nào đưa người bận rộn như ngươi đến nơi này của ta thế?”
Lý Phong đi đến, cười nói: “Ta có bận rộn thế nào, cũng làm sao so sánh với thiên tài luyện đan như ngươi, năm nay mới ba mươi tuổi, đã là tam phẩm luyện đan sư rồi.”
“Khiêm tốn, khiêm tốn.”
Người trung niên kia nhìn rất khiêm tốn, nhưng trên mặt vẫn hiện lên một tia đắc ý, hiển nhiên, vào tuổi như hắn ta có thể trở thành tam phẩm luyện đan sư cũng là một chuyện rất vinh hạnh.
“Vị này là...”
Lúc này, người trung niên nhìn thấy Phong Vân, không khỏi nghi ngờ hỏi.
“Đây là thủ tịch đệ tử lần này của trường cao đẳng chúng ta, đừng nhìn hắn còn trẻ như vậy, nhưng mà đã lĩnh ngộ kiếm ý rồi.”
Lý Phong giống như xem Phong Vân trở thành bảo bối của mình, đang khoe khoang với người khác.
Còn trẻ như vậy đã lĩnh ngộ kiếm ý rồi?
Đôi mắt người trung niên mãnh liệt co lại, trên mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Phong Vân, nhìn thế nào cũng chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi non nớt mà thôi.
Vậy mà đã lĩnh ngộ kiếm ý, mẹ nó, đây là yêu nghiệt rồi!
Nhìn thấy vẻ rung động trên mặt người trung niên, hiển nhiên Lý Phong rất hài lòng.
“Phong Vân, vị này chính là tam phẩm luyện đan sư duy nhất trong trường cao đẳng chúng ta, Vương Tử Thanh Vương đại sư.”
Lý Phong giới thiệu Phong Vân và Vương Tử Thanh với nhau.
“Đâu có, đâu có, gọi ta là lão Vương được rồi.”
Đứng trước Phong Vân còn trẻ như vậy đã lĩnh ngộ kiếm ý, Vương Tử Thanh cũng không dám đắc ý, nhanh chóng chào hỏi.
Mà Phong Vân đã sớm bắt đầu lấy hình chiếu của vị tam phẩm luyện đan sư này rồi.
[Người hình chiếu] : Vương Tử Thanh
[Tuổi] : 30 tuổi
[Cảnh giới] : Võ giả đỉnh phong
[Rơi xuống] : Võ kỹ tam giai Di Hình Hoán Ảnh>, võ kỹ tam giai Xuy Hỏa Đường>, công pháp tam giai Sí Hỏa Công>, công pháp tam giai <Ất Mộc Công>, thiên phú hệ Hỏa trung cấp, thiên phú hệ Mộc trung cấp, một phần kinh nghiệm luyện đan (bao gồm kỹ thuật, thủ pháp, trí nhớ..), một cái bảo khí thanh đồng đan lô hạ phẩm, mười phần đan dược phương nhất phẩm, năm phần đan dược phương nhị phẩm, một phần đan dược phương tam phẩm...
Xong!
Phong Vân nhìn hình chiếu Vương Tử Thanh trong gương, nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếp theo, trở về không ngừng bạo ra là được.
Lúc này, Lý Phong đang giải thích với Vương Tử Thanh, lần này đến đây là muốn cầu đan dược cho Phong Vân.
Mặc dù Phong Vân nói bừa, nhưng hắn cũng thật sự muốn chút đan dược tốt nhất, cho viện trưởng viện phúc lợi và những đứa trẻ kia dùng.
Không cần tam phẩm, chỉ cần một chút Bồi Nguyên Đan nhị phẩm là được.
Việc nhỏ như vậy, nếu là lúc trước Vương Tử Thanh chẳng thèm để ý, nhưng vì Phong Vân là thiên tài yêu nghiệt, nên hắn ta không thể coi thường.
Sau đó tự mình luyện đan, vì Phong Vân mà mở một lò, tổng cộng là hai mươi viên Bồi Nguyên Đan, thậm chí còn hào phóng không lấy tiền, nói là lễ gặp mặt cho Phong Vân.
Phong Vân đương nhiên hiểu rõ tâm tư của vị tam phẩm luyện đan sư này, hắn cũng không cự tuyệt, có ngốc mới không lấy.
Hơn nữa, quan trọng là, hắn thật sự rất thiếu tiền.
...
Từ biệt thự đi ra, Phong Vân cáo từ với Lý Phong, một mình trở về ký túc xá, bắt đầu những ngày vui vẻ quét hình chiếu.
Không chỉ có hình chiếu của Vương Tử Thanh, còn có hình chiếu của các học viên Chu Thắng, Lục Hiên và Trịnh Sơn.
Những thứ tốt trên người những học viên này rất nhiều, Phong Vân đoán rằng, nếu mà hắn quét ra, thì sẽ đủ tiền mua nhà.
Cứ như vậy, hắn khiêu chiến hình chiếu của Tôn Tiểu Mỹ và hình chiếu vừa rồi của Vương Tử Thanh trước, tuy rằng nhiều lần không bạo ra thứ gì tốt, nhưng cuối cùng từ hình chiếu của Tôn Tiểu Mỹ đã bạo ra công pháp hệ Mộc tam giai <Ất Mộc Công>.
Chỉ cần một cái thiên phú hệ Mộc nữa là có thể chính thức trở thành luyện đan sư.
Tôn Tiểu Mỹ và Vương Tử Thanh đều có thiên phú hệ Mộc trung cấp, hắn tin tưởng không lâu nữa, một ngày bạo mười lần, thì sẽ có lúc rơi ra.
Mà lúc quét hình chiếu Chu Thắng, vận khí của Phong Vân tăng cao, cũng tuôn ra thứ tốt.
[Trận chiến với hình chiếu Chu Thắng thắng lợi!]
[Rơi xuống] : Thiên phú đao đạo trung cấp
“Có hiển hóa không?”
“Có!”
Mặc dù Phong Vân thích phong cách của kiếm khách, nhưng trước đây hắn cũng hướng tới bá khí của đao khách.
Tuy song tu đao kiếm rất khó, nhưng hắn có hình chiếu, đây cũng không phải chuyện to tát gì...
Hơn nữa, đao kiếm song tuyệt không phải càng thể hiện hắn trâu bò sao?
[Hiển hóa thiên phú đao đạo trung cấp... Hiển hóa bên trong... Hiển hóa hoàn thành!]
Ong!
Một lưỡi đao vô hình đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể Phong Vân.
Một khắc sau, vô sô cảm ngộ liên quan đến đao xông vào đầu hắn, nhận thức về đao vốn mông lung, mơ mơ màng màng của hắn thoáng cái đã trở nên vô cùng rõ ràng.
Thật giống như hắn đã trải qua muôn ngàn thử thách, cầm đao diễn luyện vô số lần.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của đám Bạch Thiên Trần.
“Vân ca, chúng ta đến thăm ngươi, ngươi biết không, tên của ngươi đã truyền khắp...”
Bạch Thiên Trần còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói:
“Mượn chiến đao của ngươi dùng một lát.”
Keng!
Bạch Thiên Trần cảm thấy trước mắt lóe lên quang ảnh, còn chưa kịp phản ứng, chiến đao sau lưng mình đã biến mất.
Sau đó, hắn ta nhìn thấy Phong Vân chẳng biết đã xuất hiện trong sân từ lúc nào, trong tay cầm chiến đao của hắn ta, nhẹ nhàng vung lên.
Coong!
Ngay sau đó, trong sân tràn ngập đao quang, sắc bén mà bá đạo, cắt chém cả không khí.
Mẹ nó!
Bạch Thiên Trần nhìn một màn này, trợn mắt há mồm, mẹ nó gặp quỷ à?
Không phải Vân ca là kiếm khách sao? Vì sao dùng đao cũng trâu bò như vậy?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất