Chương 104: Mẹ nó, ngươi thành kiếm tu khi nào (2)
"Diệp Phong, người có biết là nếu như ngươi dựa vào cái lô đỉnh này thì kể từ bây giờ ngươi có thể xông pha ở Huyền Thiên đại lục?"
Hít một hơi thật sâu, Lạc Thiên Tuyết cố gắng nặn ra một nụ cười khuyên Diệp Phong.
"Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì đói lắm, ta không có hứng thú đối với việc đi ngang, ta chỉ muốn ăn thịt nướng thôi!"
Diệp Phong không chịu nghe khuyên, nói thẳng.
"Diệp Phong, cái lô đỉnh này chính là vô thượng chí bảo, có thể luyện chế bất cứ phẩm cấp đan dược gì, có thể xoá bỏ bất cứ kẻ địch nào, chỉ cần lợi dụng nó thật tốt thì tương lai của ngươi sẽ không thể đo lường được!"
Nghe Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết cố nén lửa giận khuyên lần nữa.
"Ta sẽ chỉ dùng nó để đánh giết yêu thú, bởi vì thịt yêu thú ăn ngon, thịt người không thể ăn, ta muốn ăn thịt nướng thơm mùi mỡ!"
Xoát!
Một đạo bạch sắc kiếm quang hiện lên, trong tay Lạc Thiên Tuyết đã xuất hiện một thanh trường kiếm trắng như tuyết vừa dài vừa nhỏ!
"Tông chủ, không thể, tông chủ, cho dù như thế nào thì hắn cũng là đại đệ tử thân truyền của ngươi!"
Lúc này, Hạ Thiên Vũ giữ chặt Lạc Thiên Tuyết đã triệt để nổi điên!
"Hạ trưởng lão ngươi mau thả ta ra để ta chém cái tên nghịch đồ này!"
Lạc Thiên Tuyết nổi giận muốn tránh khỏi Hạ Thiên Vũ, ánh mắt nhìn Diệp Phong tràn ngập lửa giận, nàng cảm thấy tiếp tục như thế thì nàng chưa kịp phi thăng thượng giới báo thù là đã bị tên đệ tử phá của này làm cho tức chết rồi!
"Sư tôn, Hạ trưởng lão, nếu không có chuyện gì thì ta đi trước!"
Diệp Phong nhìn hai người không ngừng lôi kéo lẫn nhau, có chút bất đắc dĩ cất Cửu Long Phần Thiên Đỉnh, sau đó rời khỏi sân của Hạ Thiên Vũ, hắn không tin Lạc Thiên Tuyết sẽ chém hắn thật, chỉ là một nữ nhân thời mãn kinh đang cố phát tiết oán khí của mình thôi!
Nếu như Lạc Thiên Tuyết biết ý nghĩ của Diệp Phong lúc này, tuyệt đối sẽ liều lĩnh tránh khỏi Hạ Thiên Vũ, trực tiếp một kiếm chém hắn, lại chửi lớn một câu ‘thần mẹ nó thời mãn kinh phát tiết oán khí, lão nương bị tức thành như vậy’ trong lòng ngươi còn không rõ sao!
Trở lại chỗ ở, nhìn sắc trời dần dần mờ đi, Diệp Phong lấy Cửu Long Phần Thiên Đỉnh từ không gian hệ thống ra, tiện tay ném ra sân, sau đó đi vào nhà nghỉ ngơi.
Diệp Phong không biết có một đại đội nhân mã đang chạy đến Tinh Hồn Tông, không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng sớm ngày mai sẽ giáng lâm Tinh Hồn Tông!
"Cũng không biết cái tên Lý Phi kia sao rồi, mấy ngày nay hẳn là hắn đã trở lại tông môn của mình rồi chứ."
Nằm ở trên giường, Diệp Phong đột nhiên nhớ tới cái tên mập mạp Lý Phi mà mình gặp được ở trong Thiên Đạo Chiến Trường, sau đó lắc mạnh đầu, thầm mắng sao lúc mình sắp đi ngủ mà lại nhớ tới tên mập mạp chết bầm đó, đáng lý ra phải nhớ tới thất tiên nữ mới đúng!
Thiên Hỏa Giới, Huyền Viêm Tông, đại điện tông môn!
Lý Phi quỳ trong điện, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên đang đứng trên đó.
"Sư tôn, đệ tử biết sai rồi!"
Sau một hồi, rốt cuộc Lý Phi không chịu được áp lực về tinh thần này nữa, mở miệng nhận sai.
Hừ!
Tôn Thiên Hữu nghe xong thì lại hừ lạnh một tiếng, nhìn Lý Phi quỳ phía dưới, kiềm nén lửa giận khiển trách: "Tự mình đến Thiên Đạo Chiến Trường, ngươi có còn coi sư tôn ta ra gì không?"
"Hơn nữa, đây còn không phải là lần đầu tiên, nếu như lần này không bị ta phát hiện thì ngươi còn muốn giấu diếm ta bao lâu nữa!"
Nghĩ đến đây, Tôn Thiên Hữu nhìn đồ đệ bảo bối của mình, chỉ hận không thể một bàn tay quất tới!
Sợ là Diệp Phong cũng sẽ không nghĩ tới khách quen của Thiên Đạo Chiến Trường như Lý Phi lại là cái tên lén sư môn tự tiện đến đó!
"Sư tôn, đệ tử biết sai rồi!"
Nghe Tôn Thiên Hữu răn dạy, Lý Phi cũng không dám giải thích chút nào, có thể liên tục nhận sai để lắng lại lửa giận của sư tôn.
"Từ hôm nay trở đi, trước khi chưa đột phá đến Trúc Cơ Cảnh thì không cho phép ngươi bước ra tông môn nửa bước!"
Ha ha ha!
Đúng lúc này, một lão giả trên người phát tán ra một luồng kiếm khí vô hình đi tới đại điện tông môn, cười to nói: "Là vị đạo hữu kiếm đạo nào tới bái phỏng Huyền Viêm..."
Không đợi nói xong, khi lão giả phát hiện người lơ đãng phóng thích ra Tử Vong Kiếm Ý lại là đệ tử thân truyền của tông chủ Lý Phi thì ngẩn ra ngay tại chỗ.
Tử Vong Kiếm Ý cực hạn, có thể đột phá đến Tử Vong Kiếm Tâm chi cảnh bất cứ lúc nào, lại là Lý Phi?
Bối rối!
Lão giả bối rối, hắn rất muốn tóm lấy Lý Phi lớn tiếng hỏi một câu, lão phu trông ngươi lớn lên từ nhỏ, ngươi trở thành kiếm tu từ khi nào!
"Đại tổ lão, sao ngươi lại tới đây?"
"Cái gì đạo hữu kiếm đạo, không có ai tới bái phỏng tông môn chúng ta cả!"
Tôn Thiên Hữu tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía lão giả, hỏi thăm.
"Ngươi thì biết cái quái gì, để cho tiểu tử đó tự mình nói!"
Vương Thành Sơn nghe Tôn Thiên Hữu tra hỏi, tức giận đến mắng lớn, ánh mắt nhìn Lý Phi tràn ngập lửa giận!
Từ nhỏ đến lớn, hắn không ít lần thuyết phục Lý Phi trở thành một kiếm tu mạnh mẽ.
Nhưng mà mỗi lần Lý Phi đều đáp một câu cho dù đánh chết hắn hắn cũng sẽ không trở thành kiếm tu!
Ai mà ngờ được hắn lại vụng trộm bước lên con đường kiếm tu, còn cảm ngộ Tử Vong Kiếm Ý cực kì thưa thớt mà mạnh mẽ!
Như vậy rõ ràng là đang xem thường hắn, cho là hắn không có tư cách chỉ đạo mình!
Khóc!
Lúc này, Lý Phi muốn chết lắm, hắn không ngờ được là mình đã cực lực áp chế Tử Vong Kiếm Ý nhưng vẫn bị Đại tổ lão phát hiện.
"Lý Phi, nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Vô duyên vô cớ bị Đại tổ lão thóa mạ một chầu, Tôn Thiên Hữu tức hổn hển quát lớn với Lý Phi.
Oanh!
Chuyện đã đến nước này, Lý Phi cũng không còn che giấu, Tử Vong Kiếm Ý cực hạn từ trong cơ thể hắn ầm vang bộc phát, trong nháy mắt quét sạch toàn bộ đại điện tông môn!
Choáng váng!
Cảm nhận được Tử Vong Kiếm Ý cực hạn, Tôn Thiên Hữu ngẩn ra tại chỗ!
"Ngươi, mẹ nó không phải ngươi ghét kiếm tu nhất sao!"