Chương 110: Mẹ nó, giống hệt đập dưa leo, hình tượng chiến đấu tuyệt vời.
"Đúng thế, trang chủ, chỉ cần người giết hại thiếu trang chủ ở trong đó thì chẳng phải chúng ta cứ thẳng tay giết sạch người ở bên trong cái tông môn rách này là được sao!"
Lúc này hai gã cường giả của sơn trang đứng bên cạnh trực tiếp đề nghị trang chủ Trương Thụ Phong.
"Các ngươi thật sự cho rằng ta sẽ bỏ qua những người khác trong cái tông môn rách này sao?"
"Ta muốn ép bọn chúng giao kẻ đã giết nhi tử của ta ra trước, sau đó để bọn chúng tận hưởng cái chết trong sự sợ hãi!"
Trương Thụ Phong u ám cất tiếng nói.
"Trang chủ, người nhìn kìa!"
Bỗng nhiên tiếng nói của một gã cường giả trong sơn trang vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía tông môn.
"Ha ha ha, buồn cười chết mất, mẹ nó, người bên trong cái tông môn rách này điên hết rồi, lại còn mỗi người kéo theo một cái đỉnh lớn!"
"Ta thấy bọn chúng không nên tên là Tinh Hồn tông mà phải đổi thành Đại Đỉnh tông."
"Không được, đám thần kinh này làm ta buồn cười chết mất, bọn chúng muốn dùng cách này để làm giảm lực chiến đấu của ta sao?"
"..."
Nghe thấy người xung quanh cười chế giễu, Trương Thụ Phong bỗng nhiên quát lên đầy phẫn nộ: "Đủ rồi, câm miệng hết cho ta!"
"Một người!"
"Hai người!"
Lúc này Trương Thụ Phong nghiêm túc nhìn một lão giả có dáng người tráng kiện và một thanh niên mặc bộ bạch y ở đối diện, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt từ trên người hai kẻ này!
"Trương Thụ Phong, hôm nay ta mặc kệ lý do ngươi đến đây nhưng hễ là kẻ dám khiêu khích Tinh Hồn tông ta, chỉ có chết!"
"Hôm nay cho dù Thạch Thần Phong đến cũng không cứu được ngươi!"
Lúc này Sở Hồng Sơn tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Trương Thụ Phong mà nói thẳng.
Trợn mắt!
Nghe thấy thế, sắc mặt của Trương Thụ Phong hoàn toàn thay đổi, nhìn Sở Hồng Sơn rồi nói một cách kinh hãi: "Ngươi là?"
"Sở Hồng Sơn!"
"Cho dù Thạch Thần Phong còn nợ lão phu ba ân huệ, lão phu nói hôm nay ai đến cũng không xong đâu!"
Ầm!
Tiếng của Sở Hồng Sơn vừa dứt, trong nháy mắt khí tức kinh khủng từ trong cơ thể ầm ầm bộc phát ra, chỉ là uy áp của khí tức cũng đủ khiến Trương Thụ Phong và một đám cường giả sơn trang cảm thấy áp lực vô cùng!
"Sở Hồng Sơn!"
"Hắn là Sở Hồng Sơn, mẹ nó nhưng tại sao hắn lại ở trong một cái tông môn rách thế này, chẳng phải Thạch Thần Phong từng nói hắn sẽ không tham gia vào bất kỳ thế lực nào sao!"
Điên rồi!
Lúc này, Trương Thụ Phong hoàn toàn điên mất rồi, chỉ cần một Sở Hồng Sơn cũng đủ để xóa sổ toàn bộ bọn họ!
"Sở lão, ngươi nghe ta giải thích!"
"Nhi tử nhà ta bị người khác giết chết, ta lần theo tử mẫu trùng mới đi đến đây, ta thật sự không muốn làm địch với quý tông!"
Ha ha ha!
Nhưng khi nghe được lời giải thích của Trương Thụ Phong, Sở Hồng Sơn lại không nhịn được mà cười phá lên, nói: "Trương Thụ Phong, cho dù là lấy cớ thì ngươi cũng tìm được cái cớ hay đấy, thật sự coi lão phu đây không biết ngươi cưng chiều nhi tử phế vật kia của ngươi đến mức nào sao?"
"Đừng nói bên cạnh nhi tử ăn hại kia của ngươi không có cường giả bảo vệ!"
"Tông môn của chúng ta chỉ có hai đệ tử, một người ở Dung Linh cảnh tầng chín đỉnh phong, một người Trúc Cơ cảnh tầng chín đỉnh phong. Bọn họ có thể giết nhi tử của ngươi sao?"
Nói xong, Sở Hồng Sơn trực tiếp hỏi Lạc Thiên Tuyết, mấy vị trưởng lão còn lại và Phệ Huyết Đường Lang: "Có ai trong các ngươi đã giết một thanh niên không?"
Nhìn thấy tất cả mọi người đều lắc đầu, sắc mặt Sở Hồng Sơn lạnh lẽo quay đầu nhìn Trương Thụ Phong, nói tiếp: "Ta thấy đúng lúc ngươi dẫn theo cường giả trong sơn trang đi ngang qua đây, tùy tiện lấy cớ muốn đồ diệt Tinh Hồn tông của ta để kiếm ít tiền tài. Đừng cho rằng ta không biết Kính Nguyệt sơn trang các ngươi là cái loại gì!"
"Động thủ!"
Sở Hồng Sơn cũng không nói nhảm nữa, trừ Lạc Thiên Tuyết ra thì những người còn lại đều cầm cự đỉnh vọt đến đối diện với người của Kính Nguyệt sơn trang.
Ầm!
Lúc này Phệ Huyết Đường Lang cũng hóa về bản thể, uy áp của yêu khí khủng bố lại khiến chiến lực của người phe Kính Nguyệt sơn trang giảm đi!
Rầm!
Sau khi nhìn thấy người bên cạnh bị La Khải thẳng tay dùng đại đỉnh đập nát đầu, những cường giả sơn trang lúc đầu nói toàn bộ cái tông môn rách này đều bị bệnh thần kinh, mẹ nó, sợ tè hết ra quần!
Mẹ nó, hắn sống mấy chục năm, nằm mơ cũng không ngờ lô đỉnh để luyện đan của Luyện Đan Sư còn có thể chơi thế này!
Lạc Thiên Tuyết đứng trước cửa tông môn nhìn mấy đại trưởng lão trong tông môn cầm cự đỉnh trong tay đập chết tươi nguyên một đám địch, nhìn một cái thấy tê cả da đầu, nhìn một cái thấy hãi hùng khiếp vía!
"Sau này nếu ai dám nói với ta lô đỉnh của Luyện Đan Sư chỉ dùng để luyện đan thì mẹ nó, lão nương sẽ vung lô đỉnh lên thẳng tay dạy dỗ hắn làm người!"
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Lạc Thiên Tuyết cảm thấy nhận thức của mình đều được đổi mới, cho dù ở Thượng giới cũng không chơi thế này đâu!
"Mẹ kiếp!"
"Giống như đập dưa leo vậy, hình tượng chiến đấu tuyệt vời!"
Đúng lúc này, tiếng cảm thán của Diệp Phong bỗng nhiên vang lên từ bên cạnh.
Nghe thấy giọng nói này, Lạc Thiên Tuyết quay lại nhìn Lạc Phong đang phấn khích, gương mặt hắn giật giật mất kiểm soát, cũng chỉ có kẻ phá của như ngươi mới nghĩ ra được hình tượng chiến đấu này!
"Sư tôn, đám người này thật sự đến tìm kẻ thù giết con sao?"
Lúc này Diệp Phong bỗng nhiên nhớ đến hai bộ thi thể mà trước đó mình nhìn thấy trong hang động nơi thôn quê nên tiện miệng hỏi.
"Cùng lắm cũng chỉ là viện cái cớ nực cười mà thôi!"
Nghe thấy thế, Lạc Thiên Tuyết nói đầy khinh thường, viện cớ kiểu này đúng là nực cười!
"Vậy chắc là chẳng liên quan gì đến ta."
Diệp Phong nghĩ thầm trong lòng.
"Đinh! Mời ký chủ sử dụng một cơ hội với công dụng nhìn trộm thiên cơ để kiểm tra xem việc này có liên quan đến ngươi không!"
Tuy nhiên lúc này hệ thống đã lâu chưa lên tiếng lại đột nhiên vang lên.
...
Kiểm tra?
Tra mẹ ngươi ấy, lời nhắc của ngươi rõ ràng như vậy, thật sự coi ta là thằng ngu sao?
"Sư tôn, hình như bọn họ đến tìm ta."
Trợn mắt!