Chương 162: Tiêu Trần không thể uống ta sợ hắn bay mất
Nhưng sau khi kiến thức kẻ điên một tay trấn áp Thiên Đạo trước đây, bọn họ hiện tại đã hiểu!
Nhìn mọi người đều đang bắt đầu ăn đan dược, Diệp Phong cũng nở nụ cười hài lòng.
“Quy định đầu tiên của tông môn là về sau cấm mở ra cuộc chiến đấu đại loạn, nếu ai còn dám khơi mào, trực tiếp trục xuất tông môn!”
Sau khi ăn được một lúc, Lạc Thiên Tuyết tranh thủ cơ hội trực tiếp định ra quy định đầu tiên của tông môn!
Mà lúc này, Diệp Phong đã đi tới chỗ ở của Lãnh Vô Phong.
Dù sao đều là chủ động kích hoạt hành vi phá của, Diệp Phong cũng đã chuẩn bị sẵn sàng thua hết ở trên người mọi người trong tông môn, như vậy cũng có thể đẩy nhanh tốc độ trưởng thành của mọi người hơn.
“Đại sư huynh!”
Nhìn thấy Diệp Phong đến, Lãnh Vô Phong cũng là kích động hô lên.
“Vô Phong sư đệ, đã quen với công việc mới là đầu bếp chưa?”
Diệp Phong nhìn qua Lãnh Vô Phong đang có chút hưng phấn, cũng là lên tiếng hỏi thăm.
“Đại sư huynh, ta cảm thấy Trù Đạo thú vị hơn Đan Đạo nhiều.”
“Trước đây khi ta tu luyện đều cần người khác thúc giục, nhưng hiện tại bản thân ta lại thích thú.”
Ồ!
Nghe vậy, Diệp Phong cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn chỉ là muốn phá của bộ dụng cụ cắt gọt kia mà thôi, chẳng lẽ hắn lại vô tình mở ra cánh cửa thiên thú chân chính của Lãnh Vô Phong?
“Là ngươi thể hiện ra thiên phú cao trong phương diện này sao?”
Diệp Phong nhìn Lãnh Vô Phong tò mò hỏi.
“Đúng vậy!”
“Tuy rằng sư phụ chỉ mới hướng dẫn ta trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng hắn cũng phát hiện ta có thiên phú rất cao trong phương diện này, hiểu hết tất cả các phương pháp chế biến thức ăn, cho dù điều này không có quan hệ với mảnh nhỏ của Trù Đạo, thuần túy chính là thiên phú.”
“Đại sư huynh, ta cho rằng ngươi chỉ biết phá của, nhưng hiện tại ta mới phát hiện ngươi che giấu quá sâu, ngay cả sư phụ cũng nói rằng ngươi có tầm nhìn độc nhất vô nhị, liếc mắt một cái liền nhìn thấu ta là một đầu bếp trời sinh.”
……
Nghe được lời nói của Lãnh Vô Phong, Diệp Phong cảm thấy có chút xấu hổ, hắn thật sự chỉ muốn phá của mà thôi, ai ngờ được ngươi vẫn là thiên tài trong bộ môn Trù đạo!
“Vô Phong đệ đệ, ta tới giúp ngươi.”
Đúng lúc này, giọng nói của Sở Tiêu Tiêu đột nhiên truyền từ xa đến đây.
“Sao hai người các ngươi lại quen thuộc với nhau thế?”
Khi Diệp Phong nhìn thấy Sở Tiêu Tiêu ở bên ngoài sân cũng rất ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Lãnh Vô Phong mở miệng hỏi.
“Thèm!”
Lãnh Vô Phong cười khổ giải thích chỉ với một chữ.
Thèm?
Ha ha ha!
Sau khi sửng sốt, Diệp Phong không nhịn được cười to khi phản ứng lại, hắn thật sự không ngờ Sở Tiêu Tiêu nóng tính lại là một con sâu tham ăn, Lãnh Vô Phong vừa mới trở thành Bếp tu đã trực tiếp quấn lên.
Nhưng Sở Tiêu Tiêu lại hoảng hốt khi vừa vào phòng đã nhìn thấy Diệp Phong, nàng hiện tại làm gì còn có tâm tình mỗi ngày nhìn chằm chằm đối phương, nàng hiện tại chỉ ước cách đối phương xa một chút!
Nàng thật sự không ngờ tới kẻ điên một tay kia mạnh đến mức có thể trấn áp được cả Thiên Đạo, có thể được kẻ điên đó bảo vệ, cho dù Diệp Phong muốn làm gì với Lạc Thiên Tuyết thì nàng có thể làm gì được.
“Sở Tiêu Tiêu, ta thật ra đã quên mất còn có ngươi!”
“Xem ra ngươi cũng là người tương đối rảnh rỗi ở trong tông môn của chúng ta.”
Nhìn thấy Sở Tiêu Tiêu, Diệp Phong đột nhiên nghĩ tới mười bình Tịnh Hồn Thuỷ mình nhận được lúc trước, thứ đồ kia dùng để pha trà hẳn là không tệ, đến nỗi người được chọn, hắn cảm thấy Sở Tiêu Tiêu mỗi ngày ở tông môn ăn không ngồi rồi rất thích hợp.
“Ta là Chấp sự nội môn duy nhất ở trong tông môn, ngày thường cũng phải giám sát việc tu luyện của Ngũ Thiên Kiêu.”
Sở Tiêu Tiêu hiện tại đối mặt với Diệp Phong không dám bày ra một chút tính tình.
“Ngũ Thiên Kiêu hiện tại mỗi ngày đều đang rèn luyện Thiên Vũ Kiếm Trận, ngươi hẳn là phải rất thanh nhàn, về sau ngươi có thêm một công việc đó là phụ trách pha trà, mặc kệ là tông môn trưởng lão hay vẫn là đệ tử, nếu ai muốn uống trà thì đều có thể đến chỗ ngươi uống.”
“Đúng rồi, ai cũng có thể uống, ngoại trừ Tiêu trưởng lão, nhớ kỹ không?”
Nghĩ đến việc nếu như Tiêu Trần uống phải nước trà được pha từ Tịnh Hồn Thuỷ thì sẽ có thể trực tiếp phi thăng, Diệp Phong cũng vội vàng nhắc nhở Sở Tiêu Tiêu.
“Vì sao?”
Pha trà chỉ là việc nhỏ, Sở Tiêu Tiêu thật ra cũng không có cảm giác gì, nhưng nàng không hiểu bất cứ ai cũng có thể uống, vậy tại sao Tiêu Trần lại không thể uống.
“Ta sợ hắn bay mất!”
???
Nghe được lời này, đừng nói Sở Tiêu Tiêu, ngay cả Lãnh Vô Phong ở bên cạnh cũng choáng váng!
Ngọa tào!
Nhưng mà sau khi Diệp Phong nhìn thấy cái thùng khổng lồ có đường kính 2 mét, cao 5 mét trước mặt, cũng không nhịn được muốn chửi thề.
Mẹ nó, đây mà gọi là một cái thùng sao?
“Diệp ca, thùng gỗ lớn của ngươi đã làm thủng nóc nhà của ta.”
Nhìn nóc nhà bị đâm thủng một lỗ lớn, lại nhìn về cái thùng gỗ khổng lồ trước mắt, Lãnh Vô Phong không khỏi cười khổ.
“Diệp Phong, chỉ dùng nước trong thùng này pha trà thôi sao?"
“Vậy thì nước trong thùng này có thể được sử dụng để làm gì khác ngoài việc pha trà nữa không?"
Sở Tiêu Tiêu cũng sửng sốt trước chiếc thùng gỗ khổng lồ này, nhưng nàng vẫn là lên tiếng hỏi Diệp Phong.
“Tùy tiện, muốn làm gì thì làm.”
Sau khi thấy Sở Tiêu Tiêu cất thùng gỗ Tịnh Hồn Thuỷ vào trong nhẫn không gian mang đi, Diệp Phong gật đầu thầm nghĩ: “Có lẽ Sở Tiêu Tiêu có thể phá của được nhiều Tịnh Hồn Thuỷ hơn, cho dù tất cả mọi người trong tông môn đều dùng thứ này thì chỉ sợ cũng không dùng hết được một thùng, trước khi phi thăng lên thượng giới, trong tay ta cũng không thể để lại bất cứ thứ gì, cần thiết sử dụng hết toàn bộ.”
Những thứ này chỉ tương đối quý giá đối với Huyền Thiên Đại Lục mà thôi, Diệp Phong từ khi bắt đầu đến bây giờ cũng chưa từng để vào mắt, hắn biết, chỉ có không ngừng biến cường, không ngừng tiến vào giao diện cấp cao hơn, hắn mới có cơ hội sử dụng hết những thứ đồ trân quý hơn.