Chương 200: Ta họ Bạch, xích chanh hoàng lục thanh lam tử bạch
Bạch Lỗi bước vào phòng với vẻ xấu hổ, còn Phệ Huyết Đường Lang bên ngoài cửa cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Diệp thiếu, hay là ta tặng bức tranh này lại cho ngươi đi, ta thật sự không biết giá trị thị trường của nó!”
“Thật ra ta đã trộm bức họa này từ sư phụ của ta, chỉ là muốn đổi tiền thưởng, sư phụ của ta mỗi ngày đều bắt ta nghiên cứu Hoạ Đạo, nhưng ta căn bản không thích, chỉ muốn làm thế này để có thể bị sư tôn trục xuất sư môn, ai ngờ lão nhân kia thật sự có thể chịu nổi, ta đều trộm bán đi mười mấy bức họa, thế nhưng còn giữ ta lại!”
Sợ rằng Diệp Phong không tin những gì mình nói, Bạch Lỗi cũng đã nói ra một số tình hình thực tế của mình.
“Không biết giá thị trường?”
Tuy nhiên, Diệp Phong hoàn toàn không có hứng thú với tình huống của Bạch Lỗi, nhưng hắn hôm nay nhất định phải lấy phương thức phá của mua được bức tranh này, mặc kệ đối phương có nguyên nhân gì, thân là thần phá của, làm sao có thể để người khác giẫm lên đầu mình bằng việc phá của!
Từ từ!
Đúng lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới bức họa ẩn chứa Vô Tình Kiếm Ý kia.
Dùng một bức tranh Kiếm Chi Pháp Tắc đổi một bức tranh Kiếm Tâm Chi Cảnh, đây không phải là phá của rồi sao!
Còn có thể lấy lại được thể diện của thần phá của, lại có thể đưa ra sản phẩm phá của ngày hôm nay, một hòn đá ném trúng hai con chim!
“Nếu như ngươi cũng không biết giá trị trường bức tranh này, vậy thì chúng ta đổi tranh cho nhau là tốt nhất.”
Nói xong, Diệp Phong lấy ra bức tranh ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý từ không gian hệ thống, sau đó ném cho Bạch Lỗi.
“Tại sao bức tranh này xấu xí như vậy?”
Nhưng mà, sau khi Diệp Phong nghe Bạch Lỗi đánh giá bức tranh của chính mình, cả người đều sợ ngây người!
Mẹ nó, xấu hay không xấu là vấn đề sao?
Nơi đó có ẩn chứa Kiếm Chi Pháp Tắc Vô Tình Kiếm Ý a!
Ngươi nghiên cứu Hoạ Đạo đều nghiên cứu đến thân cẩu đi, không phát hiện ra một chút nào sao?
Diệp Phong nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Bạch Lỗi, tuy rằng thành công ném đi bức tranh, nhưng hắn thật sự muốn cướp trở về!
“Chủ nhân, có một tên cường giả mạnh hơn ta nhanh chóng xông về phía bên này, hơi thở của đối phương đã tỏa định trong căn phòng cho khách của ngươi, có muốn ta dùng Cửu Long Phần Thiên Đỉnh giải quyết đối phương trước không.”
Đúng lúc này, giọng của Phệ Huyết Đường Lang đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong.
“Không cần!”
“Trước tiên ngươi mở một gian phòng khách bên cạnh đi, đối phương hẳn là hướng đến tên bán tranh này.”
Bùm!
Một lát sau, một lão giả áo choàng trắng đạp cửa sải bước đi vào, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Bạch Lỗi.
“Bạch Lỗi, nghiệt đồ nhà ngươi, tranh của ta đâu!”
Nhìn Bạch Lỗi không sợ hãi, lão giả tức giận hét to lên.
“Bại hoại?”
“Huynh đệ, khi ngươi sinh ra có phải đắc tội với cha mẹ ngươi hay không, bằng không tại sao lại đặt cho ngươi một cái tên vang dội như vậy?”
Nghe xong lời của lão giả, Diệp Phong cũng nhìn Bạch Lỗi với vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ, lớn tiếng hỏi.
Con mẹ nó, sinh ra đã đắc tội cha mẹ!
“Ta họ Bạch, xích chanh hoàng lục thanh lam tử bạch!”
“Ta gọi là Bạch Lỗi, không phải là bại hoại!”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, nhìn thấy bộ dạng cực kỳ nghiêm túc của Diệp Phong, trong lòng Bạch Lỗi cùng cực kỳ tức giận!
“Sư tôn, hôm nay ngươi đừng hòng răn dạy ta!”
“Lần này ta không đổi tranh của ngươi lấy rượu, mà là trao đổi một bức tranh với vị huynh đệ này!”
Sau khi giải thích rõ ràng tên của mình, Bạch Lỗi lúc này mới nhìn về phía lão giả, lắc lắc bức tranh xấu xí đã được cuộn lại trong tay mình, vẻ mặt đắc ý lên tiếng nói.
“Ngươi, bại gia tử nhà ngươi!”
“Ngươi có biết bức tranh có ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý kia của ta chính là Kiếm Tâm Chi Cảnh Tử Vong Kiếm Ý!”
“Ngươi có biết lúc trước vì hoàn thành bức tranh này, ta đã phải trả ra bao nhiêu đại giới mới có thể khiến tên cường giả Kiếm Tu kia để ta quan sát hắn suốt bảy ngày bảy đêm mới hoàn thành bức tranh này!”
Diệp Phong ở bên nghe được lời răn dạy của lão nhân đối với Bạch Lỗi, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, bại gia tử chính là danh hiệu độc quyền của hắn a!
“Vị tiểu hữu này, tên đệ tử này của ta nông cạn, cho dù là bức tranh Tử Vong Kiếm Ý này thì phải có sự trợ của ta hắn mới có thể cảm thụ một vài, hơn nữa tiểu hữu tuổi trẻ tài cao, từng này tuổi đã có thể có được Kiếm Tâm Chi Cảnh Tử Vong Kiếm Ý, bức tranh này đối với ngươi thật ra không có ích lợi gì.”
Răn dạy Bạch Lỗi xong, lão giả lập tức thay đổi một bộ mặt tươi cười nhìn về phía Diệp Phong thương lượng.
Đồng thời trong lòng cũng khiếp sợ trước Tử Vong Kiếm Ý của Diệp Phong, tuổi trẻ như thế đã có được Kiếm Tâm Chi Cảnh Tử Vong Kiếm Ý, đằng sau loại thiên tài yêu nghiệt như thế này tuyệt đối có một thế lực cường đại.
Chính vì mối quan tâm này mà lão giả chỉ có thể cố gắng lấy lại bức tranh của mình bằng giọng điệu thương lượng.
“Trách không được tên nhị hóa kia không phát hiện được bức tranh Vô Tình Kiếm Ý của ta, hoá ra là phế vật!”
Nghe lão giả nói, Diệp Phong cũng lập tức hiểu ra.
“Tiền bối, thật là ngượng ngùng, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành.”
Nói xong, Diệp Phong cầm lấy bức tranh ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý trên bàn, trực tiếp xé đôi nó trước mặt lão giả cùng Bạch Lỗi.
“Hoạ Đạo tu sĩ trong thế giới này có chút nghèo a, một bức tranh cấp cao như vậy lại dùng loại giấy bình thường như vậy, ta cũng chưa dùng nhiều sức đã nát rồi, cảm giác giống như làm trò cười!”
Nhìn bức tranh bị xé làm đôi, Diệp Phong không khỏi than thở.
Diệp Phong làm sao có thể biết được tuy rằng những bức tranh này có thể dung hợp vào quan niệm nghệ thuật rất mỏng manh, nhưng chúng nó lại cực kỳ trân quý, chế tạo ra cũng cực kỳ phức tạp và khó khăn, mỗi khi bức tranh hoàn thành sẽ có một khung ảnh lồng kính đặc biệt để bảo vệ, tuy rằng Bạch Lỗi trộm bức tranh ra ngoài, nhưng một chút lương tâm trong lòng đã khiến hắn để lại khung ảnh lồng kính cho sư tôn của mình.