Chương 97: Vị thiếu gia này, có phải là ta bán lỗ rồi hay không?
"Chuyện này. . ."
Nghe nói như thế, Phệ Huyết Đường Lang cũng nở nụ cười khổ, bởi vì nó cũng không biết phải nên trả lời như thế nào.
Cho dù là nhân loại hay là yêu thú, mỗi ngày đừng nói đi ngủ thoải mái, dù sao tu sĩ và yêu thú đều không cần ngủ, dùng thời gian ngủ cho việc tu luyện, cho dù là như vậy nhưng bọn họ vẫn cảm thấy thời gian một ngày không đủ dùng.
Làm gì có ai sẽ nói là chán, nếu như thấy chán thì người cứ tu luyện đi, cả ngày không chịu tu luyện, trong đầu chỉ biết nghĩ nên phá của như thế nào, người hỏi như vậy thì sao ta trả lời được!
"Chủ nhân, thành bắc có một khu vực giao dịch tự do, nếu không chúng ta đi qua đó xem, không chừng còn có thể gặp được thứ tốt gì đó."
Không biết nên trả lời như thế nào, Phệ Huyết Đường Lang chỉ đành lái qua chủ đề khác, thấy được người điên xuất hiện trước đó, nó lo lắng mình biểu hiện không tốt, Diệp Phong sẽ gọi người điên đó ra sửa chữa mình!
"Sao ngươi biết?"
Nghe nói như thế, Diệp Phong dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Phệ Huyết Đường Lang, phải biết hai người đi dạo nửa ngày nhưng vẫn luôn ở khu thành nam và khu thành tây.
"Chủ nhân, trong khoảng thời gian mà ngươi rời đi thì ta từng dẫn Lãnh Vô Phong tới đây mua sắm linh thảo một lần."
Phệ Huyết Đường Lang vội vàng giải thích.
"Thì ra là thế!"
"Vậy chúng ta qua xem một chút đi, kiếm được món hời hay không không quan trọng, quan trọng là xem có kiếm được cơ hội để phá của hay không."
Nói xong, Diệp Phong trực tiếp đi đến thành bắc.
"Tới xem một chút, vừa mới nhập hàng, tất cả đều lấy được từ di tích trong Thiên Đạo Chiến Trường, tuyệt đối có bảo bối mà các ngươi muốn!"
"Linh thảo đến từ Thiên Đạo Chiến Trường đệ tam trọng, chỉ còn lại mười ba cây, bỏ lỡ là không còn cơ hội."
"Công pháp vô danh, võ kỹ bí điển, tất cả đều đến từ Thiên Đạo Chiến Trường, nếu tự tin với bản thân mình thì có thể đến coi một chút."
...
Mới vừa tới gần khu vực cửa thành thành bắc thì Diệp Phong đã nghe được từng tiếng rao hàng ồn ào.
Lô đỉnh cũ nát lớn chừng bằng bàn tay!
Chiến đao màu xanh chỉ còn lại một nửa!
Linh thảo không biết tên được chứa trong chiếc hộp đặc thù có thể ngăn cản linh khí phát tán ra ngoài!
Đạo bào cũ nát tràn đầy vết bẩn!
Đi tới trước gian hàng bán đồ đến từ di tích trong Thiên Đạo Chiến Trường, nhìn những thứ rách rưới đó, Diệp Phong cảm thấy cho dù mình có phá của thì tuyệt đối cũng không mua những thứ này.
Cái quầy hàng thứ hai!
Cái quầy hàng thứ ba!
Khi Diệp Phong đi tới trước gian hàng thứ mười tám, dừng bước.
"Đinh! Phát hiện Thiên Đạo Lệnh!"
"Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên, thành công mua lại lệnh bài cổ xưa có giấu Thiên Đạo Lệnh, nhiệm vụ thành công thưởng một trăm điểm phá sản, nhiệm vụ thất bại trừ một trăm điểm phá sản, có thể từ chối!"
Nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu, ánh mắt Diệp Phong rơi vào một cái lệnh bài cổ xưa lớn chừng bàn tay dính đầy bùn đất trên quầy hàng.
Nhìn bề ngoài thì giống như là một cái lệnh bài nát được chế tạo từ linh quán bình thường, nhưng bên trong lại cất giấu Thiên Đạo Lệnh cực kỳ trân quý, nếu như không phải có hệ thống nhắc nhở thì cho dù là Diệp Phong cũng hoàn toàn không phát hiện ra được.
Chủ nhân quầy hàng là một nam tử trung niên mặc đạo bào màu đen, lúc này hắn cũng chú ý tới ánh mắt Diệp Phong nhìn chằm chằm vào cái lệnh bài nát bán mười ngày mà vẫn không có bán được trên quầy hàng, chuyện này khiến cho hắn không khỏi vui mừng, hắn cảm thấy hôm nay hắn gặp được một kẻ ngu.
Dù sao cho dù ngươi có thích thì cũng không thể biểu hiện ra rõ ràng như thế, những thứ ở trên quầy hàng đều không có ghi giá công khai, bao nhiêu linh thạch không phải là do hắn nói mà tính sao.
Nhưng Diệp Phong hoàn toàn không để ý đến những thứ này, nhiệm vụ của hắn chỉ có một, đó chính là thành công mua được cái lệnh bài cũ nát có giấu Thiên Đạo Lệnh này, về phần tốn bao nhiêu linh thạch thì không quan trọng!
"Chủ quán, cái lệnh bài này bán thế nào?"
Diệp Phong nhìn về phía nam tử trung niên, trực tiếp hỏi.
"Vị thiếu gia này, ngươi có ánh mắt lắm, cái lệnh bài này là thứ tốt nhất bên trên quầy hàng của ta, lúc trước vì lấy được cái lệnh bài này mà ta suýt chút nữa là chết trong Thiên Đạo Chiến..."
Không đợi nam tử nói xong, Diệp Phong không nhịn được trực tiếp ngắt lời sau đó hỏi lại lần nữa: "Bán thế nào!"
"Thiếu gia hào sảng, một giá, ba trăm vạn đê phẩm linh thạch!"
Nam tử trung niên dựng thẳng ba ngón tay lên, nói thẳng giá.
Hả?
Nhưng mà khi nam tử trung niên nhìn thấy Diệp Phong nghe được cái giá tiền này, sau đó lông mày nhíu chặt lại, chuyện này khiến cho hắn cảm thấy có chút bất an thầm nói mình ra giá quá cao.
Dù sao cái lệnh bài nát này hắn đã bán mười ngày, cho dù bán với giá năm mươi vạn miếng đê phẩm linh thạch thì cũng không có ai mua.
"Thiếu gia, mặc dù giá cả có chút cao nhưng tuyệt đối là đồ tốt."
Nam tử trung niên tùy tiện lừa dối một phen, sau đó chuẩn bị tinh thần sẽ cò kè mặc cả với Diệp Phong.
"Rẻ, quá rẻ rồi."
Diệp Phong tiện tay ném ra một viên không gian giới chỉ chứa ba trăm vạn đê phẩm linh thạch, mà Phệ Huyết Đường Lang cũng là Đường Lang hiểu chuyện, trực tiếp lấy lệnh bài đó thay cho Diệp Phong.
? ? ?
Mua nhanh như vậy?
Cò kè mặc cả sao?
Nam tử trung niên nhìn không gian giới chỉ trong tay, choáng tại chỗ, thậm chí hắn đã chuẩn bị tinh thần chờ bị đối phương chặt giá tới năm mươi vạn đê phẩm linh thạch, ai mà ngờ được đối phương thậm chí ngay cả giá cũng không thèm trả giá trực tiếp mua!
Khó chịu!
Không biết tại sao, rõ ràng bán được giá cao nhưng lúc này trong lòng nam tử trung niên lại cực kỳ khó chịu, luôn có cảm giác mình đã bán quá rẻ.
"Thiếu gia, giao dịch đã hoàn thành, đồ vật cũng đã là của ngươi."
"Ta muốn biết cái lệnh bài này có gì đáng tiền, có thể lộ ra cho ta biết một chút hay không để ta biết được rốt cục là ta đã bán lỗ bao nhiêu tiền?"