Màn đêm buông xuống.
Rùa Đen dừng lại nghỉ ngơi.
- Rầm rầm rầm!
Mục Lương gõ cửa phòng một cái:
- Mễ Nặc, đi ra ăn bữa tối.
- Anh ăn trước đi, tôi không muốn ăn.
Âm thanh e lệ của cô truyền ra từ gian phòng.
Mục Lương đứng ở cửa, âm thanh lẩm bẩm không nhỏ:
- Mười bốn tuổi, chẳng lẽ cô ấy đã đến thời kỳ phản nghịch rồi chứ?
Lấy cửa lều gỗ làm cửa phòng, cách âm rất kém.
Bá!
Trong nháy mắt, cửa phòng bị kéo ra.
Hai bên má của Mễ Nặc đỏ bừng xuất hiện ở cửa, trừng con mắt màu xanh lam.
Hai tay của cô chống nạnh, giận trách:
- Tôi mới không có phản nghịch nha!
- Đúng đúng, không phải phản nghịch.
Mục Lương đột nhiên có cảm giác nuôi con gái.
Anh cười khẽ, búng cái trán của cô một cái, ôn hòa nói:
- Mau ra đây ăn cơm nè!
- Quao quao quao???
Mễ Nặc đột nhiên trợn tròn hai mắt, khiếp sợ nhìn phòng khách đã bị thay đổi hoàn toàn.
Không biết từ lúc nào, phòng khách có thêm một cái bàn cao bốn chân, với bốn cái ghế.
Lúc này, nồi thép đặt ở giữa bàn, xung quanh là chén gỗ đũa gỗ đã bày ra xong.
- Ngốc tử, ngây ngô đứng đó làm cái gì? Nhanh chóng qua đây ăn cơm.
Mục Lương lạnh nhạt vẫy vẫy tay.
- Những thứ này đều là anh làm xong trong buổi chiều?
Mễ Nặc ngơ ngác ngồi xuống.
Cô vuốt ve mặt bàn và mặt ghế, phát hiện rất bằng phẳng.
- Không có gì chỉ là khi tiện tay làm bồn tắm, nên làm luôn.
Mục Lương múc canh thịt cho cô, không thèm để ý nói:
- Cũng không thể suốt ngày ngồi chồm bên lò sưởi vừa dùng bữa!
- Còn có bồn tắm lớn?
Mễ Nặc kinh ngạc đến nỗi cắn phải đầu lưỡi.
- Để tiện chứa nước tắm, nên đã làm một bồn tắm lớn.
Mục Lương chỉ vào góc khuất trong phòng khách, một bồn tắm lớn cao cỡ nửa người.
Dựa vào sức mạnh của anh bây giờ, xử lý một khúc gỗ vô cùng nhẹ nhàng.
Trước đây, Mục Lương chỉ có thể đẽo được ít vụn gỗ, hiện tại một dao của anh đã có thể đẽo được khúc gỗ văng tung tóe.
- Đây chứa được bao nhiêu nước?
Mễ Nặc không để ý tới bàn ăn, chạy lên trước nhìn.
- So với kích thước thùng gỗ của cô, nó ít nhất có thể bằng mười cái thùng gỗ.
Mục Lương nhai một miệng canh thịt.
Mễ Nặc thở dài:
- Nhưng lại không có nước.
- Đợi khi nào trời mưa là được rồi.
Ngược lại, Mục Lương lại không có quá khó chịu.
Không có nước, phải đi đại bản doanh Huyết Hồ Tử tìm nước, nơi có thể dừng lại làm đại bản doanh, nhất định có nguồn nước.
- Cũng không biết lúc nào trời sẽ mưa, đã mười bảy ngày, trời chưa rơi giọt mưa nào!
Mễ Nặc ngồi lại bàn ăn, nghĩ đến mùi thúi trên người mình, ngay cả canh thịt yêu thích cũng không muốn ăn.
Mục Lương nhai thịt nướng, thúc giục:
- Mau ăn đi, tôi có thứ này cho cô.
- Là thứ gì?
Mễ Nặc hiếu kỳ hỏi.
- Ăn xong sẽ biết.
Mục Lương liếc mắt cái chén trong tay cô một cái.
- Tôi sẽ lập tức ăn xong.
Mễ Nặc một tay cầm thịt nướng, một tay húp một ngụm canh.
Chưa đến mười phút, cô đã dùng xong phần ăn của mình.
- Tôi ăn xong rồi.
Mễ Nặc liếm khóe miệng một cái, nháy nháy con mắt màu xanh lam, lay động tai thỏ.
Bây giờ, bộ dáng của cô như con gái nhỏ đòi cha mình thưởng kẹo cho.
Mục Lương từ sau lưng, lấy ra bàn vẽ, đẩy tới bức vẽ tên là 'Cố hương’.
Anh dặn dò:
- Không thể sờ lên, sẽ làm lem than củi.
- Đã biết.
Mễ Nặc tò mò cầm lên, nhìn chăm chú một lần.
Đầu tiên, đập vào con mắt màu xanh lam của cô, đột nhiên trừng lớn, cái miệng nhỏ chu tròn lên.
Trên bức vẽ là một cảnh quen thuộc, trong nháy mắt đã nói đúng suy nghĩ trong lòng của cô.
- Qúa quá... Đẹp.
Mũi của Mễ Nặc hơi ửng men, ánh mắt như sắp khóc.
- Cố hương, đây là tên bức vẽ.
Mục Lương đứng dậy, sờ sờ đầu cô, nhường lại không gian yên tĩnh cho cô.
Anh cất bước ra khỏi phòng khách, đi ra ngoài sân, nhìn về phía trước hoang vu, tiêu điều, tối đen như mực, dù đưa ra năm ngón tay vẫn không thấy được.
Lúc này, Mục Lương nghĩ tới rất nhiều.
Anh nghĩ tới bản thân xuyên không đến Dị Thế Giới, may mắn gặp phải cô hiền lành, cũng không có cướp sạch và giết chết anh, rồi vứt xác nơi hoang dã.
Lại nghĩ tới cô gái này bằng lòng tin tưởng anh, một người chỉ mới sống chung sáu bảy ngày, nguyện ý rời đi với anh.
Mà việc Mục Lương có thể làm là, tận lực giúp cô giữ lại hồi ức đẹp nhất.
- A gào ~ ô ~~
Đột nhiên,buổi tối yên tĩnh, vang lên một tiếng sói tru hùng dũng.
Cắt đứt suy nghĩ của Mục Lương.
Anh nhìn sang theo phía âm thanh, xa xa nhìn thấy liên tiếp có vô số điểm trắng đang hướng đến, như tấm màn đen có điểm trắng di động.
- Mục Lương, nhanh nhanh nhanh lên đây.
Tiếng khàn khàn lo lắng của Mễ Nặc truyền đến.
Bóng dáng của cô đứng ở cổng, dùng sức ngoắc tay về phía anh.
- Làm sao vậy?
Mục Lương nghi hoặc tiến lên, nhìn hai mắt cô phiếm hồng.
- Mau vào trong, bên ngoài quá nguy hiểm.
Mễ Nặc sốt ruột lôi Mục Lương vào phòng trong, rồi đi ra đóng cổng lại.
Cô vội vã chạy đến bên lò sưởi, lấy một ít que củi, làm cho chút lửa còn sót lại tiếp tục bùng cháy lên.
- Vù vù ~~
Mễ Nặc làm xong những thứ này, nhẹ thở ra một hơi.
- Là vì tiếng sói tru vừa nãy sao?
Mục Lương nhẹ nhàng hỏi.
- Hung thú Nguyệt Lang, một đám hung thú rất nguy hiểm.
Mễ Nặc hít mũi một cái.
Cô mới vừa bị một bức tranh cảm động đến sắp khóc, hiện tại lại bị tiếng tru của Nguyệt Lang làm cho trong lòng sợ đến tim muốn nhảy ra ngoài.
- Cô đã quên? Chúng ta cũng có hung thú.
Mục Lương buồn cười dậm chân.
- Ngao ô ~~
Rùa Đen hô ra tiếng nhắc nhở.
- A gào ~ ô ~~
Từ xa trong đêm tối, Nguyệt Lang đáp lại tiếng sói tru.
- A gào ~ ô ~~
Sau đó, trước khi tiếng sói tru biến mất, Nguyệt Lang đã rời khỏi nơi này.
- Bọn chúng đi rồi.
Mễ Nặc kinh ngạc chớp ánh mắt, tai thỏ mềm oặt chậm rãi dựng đứng.
- Đã đi rồi.
Mục Lương đang giao lưu với động vật thuần dưỡng, hiện tại đại khái hiểu được tiếng thú gào có ý nghĩa gì.
Dùng ngôn ngữ con ngườ phiên dịch ra chính là:
Rùa Đen cảnh cáo Nguyệt Lang: Cút ra khỏi địa bàn của tao.
Nguyệt Lang cũng không cam chịu, chấp nhận mình yếu, đáp lại ngoan cố: Hãy đợi đấy.
- Đi là tốt rồi.
Mễ Nặc một lần nữa đốt cây đuốc lớn.
Cô hơi chậm tiêu, nên hình như cảm giác mình có phải đã quên cái gì hay không?
- Đúng rồi, bức tranh của tôi đâu?
Khuôn mặt cười của Mễ Nặc lại trắng nhợt, vội vàng nhìn quanh, sau khi nhìn thấy bức vẽ trên mặt bàn mới yên tâm lại
Vừa rồi, cô lo lắng an toàn của Mục Lương, nên đã đặt bức vẽ xuống, đi tìm anh.
Mễ Nặc nhìn Mục Lương xin giúp đỡ:
- Làm cách nào mới có thể giữ được bức vẽ này không bị hư?
- Cứ gắn vào trên tường trong phòng cô là được rồi.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Giúp tôi treo đi!
Mễ Nặc hai tay đưa bức vẽ ra, chân tay có hơi luống cuống.
- Đi, để tôi giúp cô.
Mục Lương nhìn cô trân trọng bức vẽ này như vậy.
Không hiểu sao có chút cảm giác khiến người ta sung sướng.