- Đi, tìm một chỗ tránh mưa.
Người của Huyết Hồ Tử lau nước mưa lạnh như băng trên mặt, lạnh lùng nói:
- Không ai được uống nước mưa, bị bệnh điên thì cũng đừng trách kiếm của lão tử.
- Vâng.
Nhưng đạo tặc xung quanh cung kính nói.
Huyết Hồ Tử giống như tên, cằm và râu quai hàm đều là màu đỏ như máu, hoàn toàn che lấp cái cổ, ngay cả tóc cũng là màu đỏ như máu.
Người cao 1m9, to lớn gấp đôi cơ thể người thường.
Đừng nhìn người của Huyết Hồ Tử vạm vỡ, suy nghĩ thì lại vô cùng đơn giản.
Nhưng tính khí lại không tốt lắm, nếu chọc họ tức giận, thì anh sẽ bị họ trực tiếp ra tay tàn sát bừa bãi đến chết.
- Cho mật thám đi dò đường, cẩn thận hung thú.
Huyết Hồ Tử ra lệnh.
- Vâng.
Bọn đạo tặc đều tìm chỗ có thể trú mưa, rất nhanh tìm được một bức tường đá bị lõm vào, vừa vặn có thể che mưa.
Hơn hai trăm người Huyết Hồ Tử đều chen vào bên dưới vách đá, im lặng đợi cơn mưa đi qua.
- Đại ca, doanh trại nhỏ kia không cần ngài xuất thủ, em dẫn người đi cũng có thể giết sạch bọn chúng.
Dạ Sài tự tin vỗ ngực nói.
Anh là một trong bốn Đại Đầu Mục dưới tay Huyết Hồ Tử, còn là một gã Sài Cẩu Dị Biến Giả.
Cho nên anh tuyệt đối có tự tin này.
- Có một số việc không đơn giản như mày nhìn thấy vậy đâu.
Huyết Hồ Tử dùng tay vuốt râu mép, trong mắt tràn ngập tính kế.
Không phải anh biết rõ một doanh trại nhỏ là không cần anh ra tay à?
Huyết Hồ Tử có bệnh đa nghi vô cùng nặng, thuộc hạ có thể làm cho anh tin tưởng không được vài người, trong đó bốn Đại Đầu Mục một người anh cũng không tin.
Đặc biệt là bốn Đại Đầu Mục tự mình dẫn đội đi ra ngoài, anh sợ đội ngũ bị người dưới trướng mang đi, dù sao chuyện này trước đó đã xảy ra một lần.
Một lần đó, băng trộm Huyết Hồ Tử gần ngàn người bị người bắt cóc đi hơn bốn trăm người.
Đến tận đây, chỉ cần là hành động cần hơn 200 người thì Huyết Hồ Tử đều sẽ tự mình dẫn đội.
- Lẽ nào... trong doanh trại nhỏ đó có người lợi hại?
Dạ Sài liếm môi một cái, rốt cuộc có thể thoải mái giết chóc.
- Thủ lĩnh của doanh trại nhỏ thì bản lĩnh vẫn phải có.
Huyết Hồ Tử đạm mạc nói.
- Đại ca, tên Thủ Lĩnh đó cứ giao cho em đi!
Dạ Sài hưng phấn nói.
- Mày muốn chơi thì cho mày.
Huyết Hồ Tử không thèm để ý khoát tay.
Cái anh muốn là những tráng hán đó, có thể hấp thu vào băng trộm để bổ sung số người.
Toàn bộ băng trộm chính là mở rộng lớn mạnh như vậy, còn về trung thành gì gì đó.
Huyết Hồ Tử không để ở trong lòng, chỉ cần khống chế nước uống, thức ăn trong tay thì sẽ không sợ người dưới tay không nghe lời.
- Có hung thú.
Đột nhiên một tiếng hốt hoảng kêu lên.
Huyết Hồ Tử đi nhanh về phía trước, níu lại hốt hoảng một gã đạo tặc, hỏi:
- Hung thú ở đâu?
- Ở trên bức tường đá bên kia.
Đạo tặc chỉ vào bên cạnh bức tường đá.
Huyết Hồ Tử đẩy đạo tặc ra, quay đầu nhìn sang thì thấy một con Nhện Quỷ Đỏ đang treo ở trên vách đá mười mấy mét.
- Hoảng sợ cái gì, không phải chỉ là một con nhện thôi à?
Dạ Sài nổi giận mắng.
Anh khinh thường cười nói:
- Xem chúng mày sợ kìa, xem tao bắt nó xuống đây.
Dạ Sài nhặt một hòn đá lên định ném thì lại bị Huyết Hồ Tử giữ tay lại.
- Đại ca?
Dạ Sài nghi ngờ nhìn sang.
Huyết Hồ Tử híp mắt, nhìn chằm chằm vào còn nhện đỏ một hồi.
Anh lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Con nhện này khá là quái dị, đừng trêu chọc nó.
Dã ngoại, một ít hung thú có thể không trêu chọc thì không nên trêu chọc, ai biết có thể chọc vào ổ hung thú hay không.
- Quỷ dị?
Dạ Sài ngẩng đầu nhìn lại, con nhện trên vách đá đã biến mất không thấy.
Anh không khỏi run người, nhỏ giọng thì thầm:
- Thật đúng là quỷ dị.
...
Núi non bên kia.
Lúc Mục Lương nhận được tin tức Hồng Quỷ Tri Chu truyền về thì sững sờ vài giây mới phản ứng được.
Không ngờ người của băng trộm Huyết Hồ Tử lại đang ở phía bên kia của ngọn núi anh đang ở.
- Có cần trùng hợp như vậy hay không?
Mục Lương kinh ngạc nói.
Anh tính toán thời gian là buổi trưa sẽ rời xa Huyết Hồ Tử, không ngờ khoảng cách hai phe đã gần như vậy.
- Cái gì trùng hợp như vậy?
Mễ Nặc nghe thấy anh lẩm bẩm ngẩng đầu hỏi.
- Người của băng trộm Huyết Hồ Tử, đang ở phía bên kia của ngọn núi này.
Mục Lương chỉ phương hướng kia của ngọn núi.
- Chúng ta có thể bị họ phát hiện hay không?
Mễ Nặc lo lắng nhăn lông mày lại.
- Bây giờ trờ đang mưa nên nếu họ không có việc gì thì cũng sẽ không vòng qua tới bên này.
Mục Lương không thèm để ý lắc đầu.
- Thật muốn đi đến địa bàn của băng trộm Huyết Hồ Tử trộm đồ?
Mễ Nặc mím môi một cái, bắt đầu lo lắng an toàn của Mục Lương.
Nàng yếu ớt khuyên nhủ:
- Quá nguy hiểm, hay là... hay là anh đừng đi.
- Yên tâm, ta có thể tàn hình.
Mục Lương vừa nói chuyện, bóng người chậm rãi biến mất.
- Hả?
Mễ Nặc khiếp sợ trừng lớn con mắt màu xanh lam.
Cô vội vàng đứng lên, giơ tay lên sờ soạn chỗ Mục Lương biến mất, sau đó bàn tay nhỏ bị nắm lấy.
Mục Lương nắm bàn tay của cô, nói nhỏ:
- Bây giờ yên tâm chưa?
- Vậy anh có thể mang theo tôi đi chung hay không?
Mễ Nặc nháy hai mắt hỏi.
- Không thể, cô ở nhà đi.
Mục Lương giơ tay lên khẽ búng trán cô một cái.
Một mình anh còn có thể bảo vệ tốt bản thân, nhưng nếu mang theo cô đi vào, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Tôi có thể giúp anh vác đồ vật.
Mễ Nặc cong cánh tay, ngốc manh biểu hiện mình rất khỏe mạnh.
- Tôi có Tiểu Thải hỗ trợ vác đồ đạc.
Mục Lương giơ tay lên nhéo cánh tay của cô, cảm giác thật mềm mại.
- Ai nha! Cho tôi đi chung đi mà.
Mễ Nặc bộ mặt làm nũng, ôm cánh tay Mục Lương đung đưa qua lại.
- Nếu cô đi thì sẽ không có ai ở nhà giữ nhà.
Mục Lương vẫn ngồi một chỗ.
Anh thản nhiên nói:
- Cô không sợ đồ đạt trong nhà bị trộm hả?
Mễ Nặc suy nghĩ rất nhanh, thanh thúy nói:
- Không phải có Tiểu Huyền Vũ à?
- Nếu như chúng ta đi hết, vậy sẽ không có ai tiếp ứng tôi.
Mục Lương cố ý nói chuyện này theo hướng nghiêm trọng:
- Hơn nữa, một ít đạo tặc lợi hại, cũng có thể trèo lên.
Anh dùng ngón trỏ chọc chóp mũi cô một cái, ôn hòa nói:
- Có cô coi chừng nhà, tôi cũng sẽ yên tâm hơn một chút.
Nếu như Rùa Đen cũng ngăn không được đạo tặc, biết sử dụng nham giáp đóng chặt các cánh cửa, người ngoài muốn tiến vào cũng khó.
- Được rồi, tôi sẽ ở đây giữ nhà.
Mễ Nặc chu cái miệng nhỏ lên nói.
Cô ngây thơ biết mình không nên vướng víu, nếu không sẽ làm cho người ta chán ghét.
- Cô ở nhà cũng không phải rảnh rỗi, cần may một ít quần áo.
Mục Lương sợ cô nghĩ lung tung, chuẩn bị tìm một chút chuyện cho cô làm.
- Quần áo phải may như thế nào?
Mễ Nặc nghiên đầu, tai thỏ cụp vào nhau.
Cô chưa từng may quần áo, quần áo của cô đều là lúc cô mười tuổi, chị cô đã may cho cô.
- Trước tiên cô phải đo kích thước cơ thể mình, sau đó vẽ kích thước đó lên trên tấm vải.
Mục Lương cầm một bộ quần áo qua, chậm rãi giảng giải cho cô.
- Cô vẽ rộng một chút, làm thành váy cũng không tệ.
- Hả? Nhưng mà như vậy sẽ rất lãng phí.
Mễ Nặc đau lòng chu miệng nói.
Mục Lương không thèm quản cô có đau lòng hay không, lật qua lật lại cái áo, tiếp tục giảng giải:
- Lúc may quần áo phải lật ngược mặt vải lại, như vậy đường chỉ mới có thể bị giấu vào bên trong.
- Hả? Như vầy phải không?
Mễ Nặc mờ mịt luống cuống.
- Còn phải may một ít quần soóc nhỏ, đừng hỏi vì sao, cái này không thể thiếu.
Mễ Nặc:
- ...
- Vẫn là để tôi vẽ ra đi! Lát nữa cô dựa theo đường kẻ tôi vẽ sẵn, may theo đường kẻ đó là được.
Thực tế, Mục Lương cũng là kiến thức nửa vời.
Nhưng có sẵn quần áo có thể lật xem tham khảo, anh vẫn thể lý giải một ít phương pháp cụ thể.
May quần áo phải cần kim, thừa dịp trời đang mưa có thời gian rãnh rỗi.
Mục Lương quyết định mài một cây kim bằng xương.
Còn về chỉ thì tơ nhện chính là chỉ may quần áo tốt nhất.