Mục Lương di chuyển trên các góc tối trên tảng đá, gò đất.
Anh gặp phải có tảng đá quá cao, sẽ mượn tơ nhện nhảy lên đi tới.
Một ít khu đất bằng phẳng, Mục Lương sẽ sử dụng ‘Tàng Hình' đi chậm lại, điều tra bố trí thành viên của đạo tặc.
- Không nghĩ tới là cách bố trí này.
Mục Lương dò xét một lượt thung lũng hình trăng lưỡi liềm.
Anh kinh ngạc phát hiện muốn đi đến ngọn núi trung tâm thung lũng, phải đi qua trái phải hai bên đỉnh của hai ngọn núi rìa, rồi đi qua cầu treo mới có thể đến ngọn núi trung tâm.
Mà nhà của Huyết Hồ Tử gia ở ngay trung tâm ngọn núi đó.
Điểm khó nhất, chính là như thế nào xâm nhập vào hai bên trái phải của ngọn núi.
Mục Lương quan sát, chỉ chốt kiểm tra một cửa vào đã có hai mươi người, cò có một đội tuần tra đi qua thường xuyên.
- Qủa thật, nơi này canh gác rất nghiêm ngặt.
Mục Lương cảm thán một câu.
Ngược lại, anh sử dụng ‘Tàng Hình' vẫn có thể đi vào, nhưng cần một người dẫn đường như cửa nào có thể đi vào.
- Quên đi, hay bò vào từ bên ngoài là được rồi.
Mục Lương quyết định không đi đường thường, trực tiếp đi từ dưới chân ngọn núi trung tâm, tay không leo đến đỉnh.
Dù sao nếu muốn đi vào từ hai bên mạng sườn ngọn núi, cũng không biết bên trong còn có cửa gác nào, thật sự là quá lãng phí thời gian.
Anh cũng không thể tốn quá nhiều thời gian ở đây, ai biết Huyết Hồ Tử có thể đột nhiên trở về gấp hay không?
Mục Lương đã đưa ra quyết định, di chuyển bí mật đi tới dưới chân ngọn núi ở giữa, lại phát hiện vài trạm gác ngầm.
Răng rắc...
Anh tốn thêm vài phút đồng hồ, phối hợp với Nhện Qủy Đỏ giải quyết hết mấy trạm gác ngầm.
- Đầu lĩnh đạo tặc này, cũng rất cẩn thận.
Mục Lương không khỏi cảm khái một chút.
Anh bắt đầu triệu hoán người khuân vác đến:
- Tiểu Thải, mau tới đây, tập hợp.
Qúa trình khiêng đồ, sẽ do Kỳ Nhông Ba Màu phụ trách, bằng không một mình anh có thể không lấy đi được bao nhiêu đồ tốt.
Mấy phút sau, Kỳ Nhông Ba Màu đã từ bò ra trong bóng tối, cà cà vào bàn tay của Mục Lương.
- Cho mày ăn 1 điểm tiến hóa, rồi sau đó phải cố gắng làm việc nha!
Mục Lương vỗ vỗ cái đầu của Kỳ Nhông Ba Màu .
- Híz khà zz hízzz
Kỳ Nhông Ba Màu không hiểu, hơi nghiêng đầu.
- Hưu ~~
- Chuẩn bị đi lên phía trên.
Bàn tay của Mục Lương phun ra tơ nhện, đính vào trên vách đá, bắt đầu leo lên.
Hai con động vật thuần dưỡng một trước một sau bò theo.
Độ cao 150 mét, cũng có cỡ một tòa nhà hơn ba mươi tầng.
Có tơ nhện hỗ trợ, Mục Lương đi lên không khó, thỉnh thoảng gặp phải một ít tảng đá nhô ra gây trở ngại.
Anh không biết qua bao lâu, khi cảm giác sắp tiếp cận đỉnh, động tác càng ngày càng cẩn thận, rất sợ phát ra tiếng động bị người khác nghe được.
Một đường không hề gặp khó khăn.
Khi Mục Lương leo lên đến đỉnh núi Khâu, lại phát hiện có chút không đúng lắm.
Trên đỉnh ngọn núi có một căn mái vòm gỗ, mượn khe hở trên vách chiếu ra vài tia sáng màu đỏ, nên nhìn mái vòm cũng không nhỏ.
- Mái vòm này để làm gì?
Mục Lương hơi thắc mắc.
Đột nhiên, anh nghĩ tới rồi một khả năng.
Mái vòm này không phải là chỗ ở của Huyết Hồ Tử!
Có khả năng đây là kho bảo bối anh đang đi tìm?
Mục Lương cảm thán nói:
- Rất có khả năng.
Cảm thấy đây có thể là nơi Huyết Hồ Tử cất giữ bảo bối.
Mục Lương bắt đầu tìm cách tạo một lỗ hổng đi vào mái vòm, dùng dao đục hoặc đập, đều không phải biện pháp tốt.
Nếu bên trong có người, đó không phải là sẽ bị người bắt tại trận sao?
Mục Lương đi một vòng xung quanh mái vòm, phát hiện chỉ có khe hở thật nhỏ.
Lúc anh chuẩn bị leo lên đỉnh mái vòm, nghe được một hồi tiếng cãi nhau thật nhỏ truyền đến từ phía trong mái vòm.
- Cha tôi đi rồi, bây giờ nơi đây là do tôi quyết định.
- Không được, không có mệnh lệnh của đại ca, ai cũng không thể đi vào.
- Tránh ra, tôi chỉ là đi vào lấy chút nước.
- Tiểu đại ca Huyết Đao, cậu cũng biết tính cách của đại ca, cậu không nên làm khó chúng ta.
- Đừng lấy cha tôi ra dọa tôi.
- Rầm rầm rầm!
- xx đồ đạc.
Sau tiếng cãi nhau, là âm thanh phá cửa, trong đó kèm theo tiếng quát mắng.
Sau đó, lại yên tĩnh lại.
- Con trai của Huyết Hồ Tử sao?
Khóe miệng của Mục Lương khẽ nhếch.
Huyết Hồ Tử, ngay cả con trai nhà mình cũng không cho vào nơi đây, có thể tưởng tượng được bên trong có giữ bảo bối rất quý giá.
- Hưu ~~
Mục Lương dùng tơ nhện dính lên vách, nhẹ nhàng leo đến vách mái vòm, rồi anh phát hiện một khe hở.
Đây là một khe hở rất dài,... Ít nhất... Dài cỡ mười mét, chỗ rộng nhất chừng 10 tấc.
Diện tích 10 tấc, vừa vặn thích hợp để một người chui vào.
- Tại sao lại lớn như vậy?
Mục Lương cẩn thận, không có lập tức đi vào, mà cho Nhện Qủy Đỏ nhện đi vào dò đường.
Một lát sau, bên trong cũng không có gì động tĩnh.
Mục Lương mượn tơ nhện, tiến vào trong khe hở.
Anh đi vào bên trong, mới phát hiện không gian trong mái vòm rất lớn.
Thì ra, đỉnh gò núi bị đào rỗng, xây dựng một không gian thật lớn, mà mái vòm chỉ là để che mắt.
Mục Lương nhẹ nhàng rơi xuống đất, dưới chân là cửa chính, chính là cổng chính đi vào bên trong, cũng là cách duy nhất đi vào bên trong.
Mà trận cãi nhau vừa rồi chính là truyền tới từ phía bên kia cửa chính.
Mục Lương rời khỏi cửa đi vào, đứng ở bên cạnh đo lường tính toán độ cao không gian, cỡ mười mét.
Anh nhìn vào mái vòm khe hở phía trên, phát hiện bên cạnh cái giá, còn có răng bánh xe rất lớn, cùng với một ít dây thừng.
- Không thể nào, đây là một mái che di động.
Mục Lương kinh ngạc phát hiện, mái vòm có thể di động mở ra, cũng khó trách sẽ có một khe hở dài mười mét.
- Huyết Hồ Tử này thật thông minh.
Không gian bên trong bị chia làm vài khu, trong đó làm người khác chú ý nhất chính là một khu có màu xanh.
Từ khi Mục Lương đi tới vùng đất chết Mạt Nhật, một kiểu thế giới tận thế, cuối cùng cũng nhìn thấy rau xanh.
Anh nhìn trồng trên mẳ đất hơn mười loại cây xanh, nhẹ giọng nói:
- Xem ra mái vòm có thể mở, cũng vì thiết kế cho mấy cây rau này.
- Dáng vẻ của mấy cây này giống củ cải trắng.
Mục Lương ngồi xổm xuống khu đất trồng rau hình vuông.
Anh nhổ lên một cây, kinh ngạc nói:
- Đúng là củ cải trắng thật.
Sau khi Mục Lương đứng dậy, đi tới trước một mảnh giá gỗ nhỏ, nhìn thấy lá cây màu xanh, quả màu đỏ.
Anh nhếch miệng không tiếng động, cười cười:
- Lại còn có cà chua.
- Huyết Hồ Tử, ông thực sự là túi may mắn của tôi, ngay cả cây trà cũng có.
Mục Lương ở nơi hẻo lánh lại nhìn thấy một gốc cây quen thuộc, chính là một gốc cây trà thấp bé.
- Còn có mấy loại không biết.
Mục Lương nhìn một vòng, phát hiện thực vật biết tên cũng chỉ có hai ba loại.
Còn có một vài cây đã khô héo một nửa, sắp chết đi.
- Huyết Hồ Tử có chút kỳ quái, vì sao không ăn mấy cây sắp héo chớ?
Mục Lương cẩn thận nhìn một chút mấy cây sắp chết, nghĩ tới một khả năng.
Trừ phi những cây sắp khô héo này là giống cây cực hiếm, không phải tình huống bắt buộc, Huyết Hồ Tử vẫn là sẽ giữ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.