Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 38 Con Trai Của Thượng Đế!

- Thật? Mang đi toàn bộ? Làm sao có thể tránh được Huyết Hồ Tử truy sát?

Ly Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, mở to con ngươi màu bạc, hai tay dùng sức đè xuống cái bàn.

Thân thể của cô ấy nghiêng về trước nhìn Mục Lương, nét mặt nghiêm túc khuyên bảo:

- Tôi biết anh không nỡ bỏ những thứ này, nhưng mạng người quan trọng hơn.

- Đây...

Mễ Nặc thấy cô gái tóc trắng hiểu lầm Mục Lương, lập tức can đảm hé miệng, phản bác:

- Cô, cô hiểu lầm rồi.

- Hiểu lầm?

Ly Nguyệt ngẩn người.

- Cô đi ra ngoài bên ngoài nhìn một chút sẽ biết.

Khi Mục Lương đang nói chuyện, đã phân tâm ra lệnh cho Rùa Đen.

Bảo Rùa Đen lên đường, dựa theo phương hướng trước đó cô gái tóc trắng chỉ.

- Đi ra ngoài ?

Nét mặt của Ly Nguyệt mang theo nghi hoặc, cất bước đi về phía cửa chính.

Cô mới ra cửa chính đã phát hiện không hợp lý, căn nhà đang di động?

Không phải, là mặt đất đang di động.

- Đây, đây đây... Làm sao có thể?

Ly Nguyệt nhanh chóng chạy đến sát biên giới mặt đất đang di động.

Cô trợn tròn con ngươi màu bạc, kinh hô phát ra vẻ khó có thể tin:

- Mặt đất lớn như vậy làm sao di động được? Đây cũng thật là sự không thể nào!

Mục Lương đi tới bên người cô gái tóc trắng, cười nhạt hỏi:

- Cô còn cảm thấy chúng ta cần vứt bỏ đồ đạc sao?

- Anh đang muốn trêu tôi thành trò cười.

Ly Nguyệt tức giận liếc mắt.

Cô nhìn chậm rãi lui về phía sau gò núi mặt đất.

- Khó trách hai ngươi không muốn bỏ đi đồ đạc, thì ra nhà của hai ngươi biết di động.

Ly Nguyệt không khỏi cảm thán:

- Thực sự là không thể tin

Hiện tại, cô gái tóc trắng đã hiểu ra một vài nghi hoặc.

Mục Lương dám ở gần băng trộm, thì ra là sở hữu căn nhà biết di động.

Đổi lại là cô có biết căn nhà di động, tuyệt đối sẽ dời hết kho bảo bối của Huyết Hồ Tử.

- Tiểu Huyền Vũ, dừng lại đax.

Mục Lương giương giọng hô.

- Ngao ô ~~

Rùa Đen dừng bước lại, đầu vung lên, quay lại nhìn về sau lưng.

- Nó là một thành viên khác trong nhà tôi.

Mục Lương vỗ bả vai cô gái tóc trắng trợn mắt hốc mồm, thú vị giới thiệu:

- Nó tên là Tiểu Huyền Vũ, là nhà của chúng ta.

- Nhỏ nhỏ... Tiểu Huyền Vũ?

Ly Nguyệt khiếp sợ chu cái miệng nhỏ, lắp bắp lên tiếng:

- Nó tuyệt không nhỏ.

- Hình như vậy!

Mục Lương dang hai tay ra.

Thân thể Rùa Đen cấp 4 đã biến lớn đến khoảng 1000 mét vuông, cỡ bằng hai sân rưỡi sân bóng rổ.

Nhưng, để không trái ngược với cái tên Thánh Thú Huyền Vũ, bây giờ Rùa Đen thật đúng là dùng cái tên Tiểu Huyền Vũ.

- Thì ra nó chính là nền của căn nhà di động.

Ly Nguyệt ngẩng đầu đánh giá đầu của Rùa Đen.

Mễ Nặc ăn được một nửa cũng đi theo ra, kinh hỉ nhìn thấy lưng rùa lần nữa đã biến lớn.

- Oa ah ~~ Tiểu Huyền Vũ lại lớn thêm rồi.

Cô gái tai thỏ không khỏi giang hai cánh tay ra, vui vẻ chạy trên lưng rùa.

- Nếu như vậy, anh cần phải cẩn thận hơn một chút, mục tiêu quá lớn.

Khóe mắt của Ly Nguyệt nhu hòa liếc nhìn cô gái tai thỏ.

Cô ấy quay đầu nói với Mục Lương:

- Tốc độ của Tiểu... Tiểu Huyền Vũ cũng không nhanh, Huyết Hồ Tử nhất định có thể đuổi kịp tới, trừ phi đi vào sâu trong Man Hoang trốn tránh.

- Dù tôi có nhường bọn họ cũng không dám đuổi theo tới.

Mục Lương đã từng làm một bộ đội đặc chủng, đã sớm suy nghĩ xong làm sao đối phó truy binh.

- Anh làm như thế nào?

Ly Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

Cô gái tóc trắng không thể không để bụng, Huyết Hồ Tử đuổi theo, cũng liên quan đến an toàn của Đôi Cánh Thiên Sứ.

Cô không thể bỏ qua Đôi Cánh Thiên Sứ, cũng không có thể không có lương tâm trộm đi Đôi Cánh Thiên Sứ.

- Cô rất nhanh thì biết.

Mục Lương nhẹ giọng nói.

Đạp đạp đạp ~~

Mục Lương dậm chân, sát rìa mai của Rùa Đen hiện cầu thang đá, là cầu thang hình số 7 hướng về phía mặt đất.

Chiều cao của Rùa Đen cấp 4 khoảng mười hai mười ba thước, từ xa nhìn qua như một ngọn núi nhỏ.

- Tiểu Hồng, tối hôm qua, tao bảo làm cọc bùn (mộc mâu) mang qua đây.

Mục Lương dùng suy nghĩ bắt chuyện với Nhện Qủy Đỏ.

Đạp đạp đạp ~~

- Chỉ cần hành động như vậy là có thể gọi ra cầu thang đá?

Ly Nguyệt học bộ dáng của Mục Lương, nhanh chóng dậm chân trên mai rùa.

Không có động tĩnh gì, cũng không có hiện ra cầu thang đá.

- Do lực quá nhẹ sao?

Cô gái tóc trắng lại dùng sức giậm chân một cái.

Vẫn không có động tĩnh gì.

- Hì hì hi...

Mễ Nặc che miệng cười trộm, tai thỏ vui sướng hơi cong xuống.

- Hừ.

Ly Nguyệt bĩu môi, nhẹ nhàng đi xuống bậc cầu thang.

Cô ấy đi tới mặt đất, ngẩng đầu nhìn lại cầu thang đá, nghi hoặc lẩm bẩm:

- Đêm qua, dường như cầu thang đá cũng không có dài như vậy?

Mục Lương tự mình lẩm bẩm:

- Có thể đi qua truy tung đồ đạc của chúng ta, rõ ràng nhất chính là tơ nhện của Tiểu Hồng, như vậy mồi hay dùng tơ nhện là được rồi.

Anh đi tới nơi đêm qua Rùa Đen ngây ngô.

Nơi này, là gò núi và trong gò núi hình thành hẻm núi nhỏ, chính là cái bẫy của thiên nhiê.

- Bẫy thực sự có thể ngăn lại Huyết Hồ Tử bọn họ sao?

Ly Nguyệt đứng ở một bên, hiếu kỳ nhìn cái bẫy giao thoa phức tạp dưới mặt đất.

- Hẳn là... Đại khái không thành vấn đề!

Mục Lương nhếch miệng lên, sử dụng thiên phú 'Địa Nham Thao Túng' mà đêm qua Rùa Đen thăng cấp mới có được, bắt đầu thay đổi địa hình một bộ phận khu vực.

Như, biến ra một hang động lớn ở gò núi trước mắt, mặt đất lại đào hố gắn vào cọc bùn, tiếp lấy dùng tơ nhện quấn lên một tầng thật mỏng.

Còn có, dùng đá đắp thành một thung lũng hai bên ngọn núi... Biến thành một cái bẫy giống như cái miệng đang lè lưỡi.

- Bọn họ tiến vào, còn có thể sống được đi ra ngoài mấy người?

Ly Nguyệt càng xem càng cảm thấy sợ mất mật.

- Đây phải xem vận khí của bọn họ.

Mục Lương cười nhạt, xoa xoa mồ hôi trên trán.

Anh lập tức sử dụng nhiều năng lực như vậy, thể lực và tinh thần tiêu hao hơi nhiều.

-...

Con ngươi màu bạc của Ly Nguyệt lại ngạc nhiên.

Lúc này, cô ấy vô tình phát hiện, Mục Lương là một Giác Tỉnh Giả trong một vạn người mới có một.

Chỉ thời gian một ngày ngăn ngắn, Ly Nguyệt đã phát hiện Mục Lương có thể phun tơ; điều khiển đất đá bùn đất; ngưng tụ Nước Mắt Thiên Sứ ; có thể giao lưu với hung thú.

Tổng cộng có bốn loại năng lực giác tỉnh.

Cô gái tóc trắng cảm giác nếu mình kể ra, đều không có ai dám tin.

Chẳng lẽ Mục Lương là con trai của thượng đế?

Đầu của Ly Nguyệt không hiểu, hiện lên ý tưởng kỳ quái như vậy.

- Đi thôi, nếu có thể còn sống sót, đuổi tới truy tìm dấu vế, thực lực kia hẳn là thật không tệ.

Mục Lương vỗ tay một cái, quay đầu nhìn hẻm núi nhỏ phổ thông một cái.

- Huyết Hồ Tử bọn họ chắc phải rất xui xẻo.

Hiện tại, Ly Nguyệt đã nghĩ đến tình huống chật vật của nhóm Huyết Hồ Tử.

Trong lòng cô lại đặt tên cho hạp cốc này là: Hẻm Núi Chết Chóc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất