- Cá Thủy Tinh?
Ly Nguyệt buồn bực đỏ mặt, cái đầu nhịn không được ló ra từ chăn da thú, nghiêng tai, nghe trong phòng khách truyền tới tiếng kinh hô.
Trong lòng cô ấy hơi tò mò, tự lẩm bẩm:
- Hay đi ra ngoài nhìn bộ dáng Cá Thủy Tinh một cái?
Đối với bộ dáng Cá Thủy Tinh, cô gái tóc trắng cũng chỉ nghe qua miêu tả khi bộ lạc Nguyệt Đàm tuyên bố treo thưởng, cũng chưa từng thấy tận mắt Cá Thủy Tinh có bộ dáng ra sao?
- Cứ đi xem một chút.
Ly Nguyệt không nhịn được lòng hiếu kỳ, rời giường, dọn dẹp một chút, rón rén đi tới cửa.
Cô gái tóc trắng lộ ra nửa cái đầu bằng quả dưa, nhìn về phía góc phòng khách, phát hiện hai người đang ghé vào trước bồn nước lớn, trò chuyện với nhau.
Mục Lương cảm giác được cô gái tóc trắng phía sau, nghiêng đầu vẫy vẫy tay:
- Ly Nguyệt, qua đây xem thành viên mới nhà chúng ta!
- Ừ, tới liền.
Ly Nguyệt cắn cắn môi dưới, gương mặt ửng đỏ như trước đó.
Lúc này trong não cô ấy, căn bản cũng không có từ chối.
Mễ Nặc thấy cô gái tóc trắng đang đi tới gần, đang dán chặc bên cạnh Mục Lương nhường ra một khe hở.
Ly Nguyệt đến gần phía sau, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn.
- Không phải, không cần.
Mễ Nặc khẩn trương xua xua cái tay.
Ly Nguyệt mỉm cười, cúi đầu nhìn Cá Thủy Tinh trong bồn nước lớn, dài hơn nửa mét, trong veo, lạnh lùng, hiện lên màu sắc.
Cá Thủy Tinh lớn như vậy sao?
Làm sao không quá giống với miêu tả với trong bộ lạc Nguyệt Đàm treo thưởng?
Sao nói Cá Thủy Tinh lớn cỡ bàn tay?
Mục Lương nghiêng đầu thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô gái tóc trắng, lộ vẻ khó hiểu:
- Không giống với Cá Thủy Tinh cô biết sao?
- Hoàn toàn khác nhau, nó quá lớn.
Ly Nguyệt không thấy được trên mặt người nào đó hiện lên một nụ cười nguy hiểm, bằng không nhất định có thể nghĩ đến cái gì.
- Tôi vẫn muốn hỏi, bộ lạc Nguyệt Đàm lấy Cá Thủy Tinh treo thưởng làm cái gì?
Mục Lương hiếu kỳ hỏi.
Dù sao Cá Thủy Tinh có thể ngưng tụ thành nước, có thể nói là một Tụ Bảo Bồn cũng không quá đáng.
Ở thế giới tận thế Mạt Nhật này, nước có thể sử dụng coi như tiền tệ giao dịch, hơn nữa còn là tiền tệ thông dụng.
-Một vị trí trưởng lão bộ lạc Nguyệt Đàm, vì tương lai Cá Thủy Tinh có thể sinh ra nước, nên đã chi ra một phần hai mươi tài sản, gồm một căn phòng lớn, hai mươi nô lệ, thịt khô một vạn cân...
Ly Nguyệt nhíu lông mày trắng lại, thanh lãnh lẩm bẩm nội dung trên treo thưởng.
- Được rồi, không cần nói nữa.
Mục Lương xoa xoa mi tâm, bộ lạc Nguyệt Đàm thật đúng là bỏ hết cả tiền vốn.
Treo thưởng giá trên trời như vậy, anh nghe xong cũng vô cùng động tâm, chớ nói gì những người khác.
Mễ Nặc càng nghe càng ngây người, con mắt màu xanh lam dại ra nhìn Cá Thủy Tinh trong bồn nước lớn.
Trong đầu cô, quanh quẩn mấy chữ 'Một vạn cân thịt khô’.
- Cho nên, bây giờ anh đã hiểu, vì sao Cá Thủy Tinh tuyệt đối sẽ đưa tới rất nhiều người nhìn trộm.
Ly Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt khổ não của Mục Lương, khóe miệng hơi nhấc lên như hình cung.
Rất nhanh cô ấy đã tắt nụ cười, nét mặt nghiêm túc cảnh cáo:
- Đặc biệt vị trí trưởng lão bộ lạc Nguyệt Đàm, đại biểu cho vị trí trên vạn người, khả năng hấp dẫn rất nhiều người có năng lực có dã tâm.
- Xem ra, tôi phải chuẩn bị nhiều hơn một ít mới được.
Mục Lương quyết định từ bỏ kế hoạch trước đó.
- Phải không? Anh còn muốn đi bộ lạc Nguyệt Đàm?
Ly Nguyệt ngẩn người, làm sao không giống với suy nghĩ của mình.
Cô gái tóc trắng tận tình khuyên nhủ:
- Anh mang Cá Thủy Tinh đi qua rất nguy hiểm, không cần thiết đi bộ lạc Nguyệt Đàm, đi bộ lạc khác cũng có thể.
- Bộ lạc khác? Có bộ lạc lớn hơn so với bộ lạc Nguyệt Đàm sao?
Mục Lương hiếu kỳ hỏi.
- Có, dựa theo tốc độ bây giờ, đi về hướng đông khoảng mười hai ngày, có một bộ lạc tên là Hoàng Kim Sư Tử.
Ly Nguyệt chỉ về hướng bên phải của Rùa Đen.
- Hai mươi ngày? Quá xa.
Mục Lương suy nghĩ một chút chỉ lắc đầu.
Hiện tại, nhu cầu của anh rất vội, cần một lượng lớn tinh thạch của hung thú, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian để đổi hướng.
Chỉ cần có lượng lớn điểm tiến hóa, bộ lạc Nguyệt Đàm sẽ không có một chút uy hiếp nào đối với anh.
- Tuy xa một chút, nhưng có thể tránh được thời kỳ nguy hiểm nhất.
Theo ý của Ly Nguyệt là muốn Mục Lương tránh khỏi giai đoạn này, tránh khỏi Huyết Hồ Tử mới mất đi Cá Thủy Tinh sinh ra rung chuyển.
Làm cho rất nhiều thế lực cho rằng người trộm Cá Thủy Tinh đã chạy trốn xa, qua một thời gian ngắn, rồi tìm cách đi đến bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Có đôi khi, nguy hiểm cũng là kỳ ngộ.
Mục Lương vỗ vai cô gái tóc trắng, xoay người đi về phía cái bàn.
- Ai ~~
Ly Nguyệt vô lực thở dài, biết mình lại phí lời.
Người đàn ông kỳ quái này, rất cố chấp.
- Chuyện kia... Không cần lo lắng.
Mễ Nặc nhìn dáng vẻ cô gái tóc trắng bất lực, yếu ớt nói:
- Chúng ta phải tin tưởng Mục Lương, anh ấy rất lợi hại.
- Đó là anh ấy không biết sẽ gặp phải chuyện gì...
Ly Nguyệt nói được phân nửa, nhìn trong con mắt màu xanh lam của cô gái tai thỏ lóe ra một tia lo lắng, lại không nói lên lời.
Cô ấy mấp máy môi, đổi lời:
- Ừm, Mục Lương vô cùng lợi hại, chắc sẽ không có việc gì.
- Hì hì... Tôi đi nấu bữa ăn sáng.
Mễ Nặc lộ ra nụ cười yên tâm, vui sướng đi nấu bữa sáng.
- Thật mong… Mình lúc nào cũng có thể ngây thơ như vậy đây?
Ly Nguyệt cúi đầu nhìn Cá Thủy Tinh trong bồn nước lớn, từ mặt nước lăn tăn có thể mơ hồ không hiểu được bản thân.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, cô phát hiện mình trở nên không giống mình.
Từ trước đến nay, cô gái tóc trắng đều chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, cũng chính là nguyên nhân bây giờ cô ấy vẫn còn có thể sống thật tốt.
-...
Mục Lương thấy dáng vẻ cô gái tóc trắng chán nản, cũng biết cô ấy đang suy nghĩ nhiều.
Trong lòng, anh không khỏi nhổ nước bọt:
- Đâu phải người yêu mà quan tâm làm gì!
Dù sao bản lĩnh cũng chỉ có bản thân mình biết rõ, hiện tại không thể bạo lộ ra, đành khiến người ta lo lắng.
Mục Lương không muốn lộ ra, cũng muốn chừa con bài chưa lật.
Anh mở miệng gọi:
- Ly Nguyệt, cô qua đây, tôi có việc tìm cô.
- Chuyện gì?
Ly Nguyệt lấy lại tinh thần, nghi hoặc đi tới trước bàn.
Mục Lương lật ra một tấm da thú, nhẹ giọng hỏi:
- Những văn tự này, cô đọc được không?
Ly Nguyệt bước tới, nhìn quét qua chữ viết phía trên da thú.
Cô ấy hơi bất ngờ, nói:
- Biết, không phải là chữ hình thú sao?
- Thì ra đây cũng gọi là chữ Tượng Hình.
Mục Lương kinh ngạc nói.
Anh không nghĩ tới chữ Tượng Hình Giáp Cốt Văn-Oracle, ở thế giới này cũng được xưng là chữ Tượng Hình.
- Vẫn luôn gọi là chữ Tượng Hình, vài người thông thường có chút hiểu biết, đều biết.
Ly Nguyệt liếc mắt nói.
Cô ấy có hơi khó hiểu, ngày hôm nay, sao người đàn ông này trở nên ngu ngốc đột xuất vậy?
Có mấy lời Mục Lương cũng không giải thích được.
Anh nói sang chuyện khác, hỏi nội dung trên da thú:
- Vậy trên đây viết cái gì?
- Ừm ~~ để tôi xem một chút.
Ly Nguyệt cầm lên tấm da thú, nhìn sơ qua, lông mày trắng như tuyết nhíu lại, có chút phiền não.
Trong miệng cô nhỏ giọng thì thầm:
- Quao quao... Ah, thì ra đây là hoa mặt trời nha.
-...
Mục Lương thấy bộ dáng cô gái tóc trắng như thế, trong nháy mắt đã hiểu cái gì.
Anh híp lại con ngươi màu đen, buồn bã nói:
- Ly Nguyệt, có phải cô cũng không biết chữ hay không?
-...
Thân hình của Ly Nguyệt cứng đờ, da thú bị siết chặt.
Vẻ mặt của cô ấy trấn định tự nhiên, lạnh lùng nói:
- Ai nói? Làm sao tôi sẽ không biết chữ chứ?
- ồ? Thật vậy chăng?
Mục Lương nhíu mày.
Anh cười tủm tỉm chỉ vào ba chữ trên da thú, nhàn nhạt hỏi:
- Vậy cô nhận thức được ba chữ này sao?
- Đương, đương nhiên nhận thức được.
Khóe miệng của Ly Nguyệt hơi kéo ra, giọng nói không quá xác định nói:
- Chữ thứ nhất là... Là... Chữ viết nhầm.
- Hai chữ phía sau tôi cũng có chút ấn tượng, anh đừng thúc giục tôi, để cho tôi yên tĩnh suy nghĩ một chút.
- Tôi đâu có nói gì.
....