- Ạch ạch...
Ho kịch liệt, vang lên trong hoang mạc.
- Đại ca, mùi thì truyền tới từ phía trước.
Truy Tung Giả ngừng ho, chỉ vào đống đất đá lung tung trước mặt.
- Phái mấy người đi tới thăm dò một chút.
Huyết Hồ Tử sờ sờ râu mép hạ lệnh.
Truy đuổi liên tục mấy ngày mấy đêm, râu mép màu đỏ hồng đã biến thành màu xám tro.
Lão nhớ lại chuyện xảy ra lần trước ở thung lũng, nói bổ sung:
- Dạ Sài, mày dẫn người đi tới đi.
- Vâng.
Dạ Sài hơi biến sắc, cắn răng dẫn đội đi vào thăm dò.
Hiện tại, không ai dám nghi ngờ lời của Huyết Hồ Tử, người dám nghi hoặc càu nhàu, đã nằm ở trên đường lạnh như đá.
Chẳng được bao lâu.
- A.........
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên trên không.
Đạp đạp...
Dạ Sài cầm cánh tay chảy máu, chật vật không chịu nổi, chạy trở lại.
- Lại là bẫy?
Huyết Hồ Tử nhìn thấy sợi dây trắng quen thuộc trên cánh tay của Dạ Sài.
- Không phải, là một con nhện hung thú.
Dạ Sài cắn răng, kéo ra tơ nhện màu trắng trên cánh tay:
- Đây là tơ nhện, không phải sợi dây?
- Nói cách khác, chúng ta vẫn luôn truy đuổi một con nhện hung thú?
Vẻ mặt của Huyết Hồ Tử tràn ngập tàn nhẫn, con người tràn ngập sơ máu chuyển động, sát khí dày đặc, tập trung lên Truy Tung Giả.
Ông đã sắp không nhịn nổi, lửa giận dâng lên trong lòng.
- Đại ca, nếu con nhện hung thú này là hung thú thuần dưỡng của tên ăn trộm thì sao?
Đầu của Truy Tung Giả hoạt động rất nhanh, nói ra suy đoán:
- Như vậy mọi việc đều dễ hiểu, vì sao tên ăn trộm có thể leo lên đỉnh núi trộm đồ, hắn ta đều dựa vào con nhện hung thú kia trợ giúp.
- Tên ăn trộm kia đi về hướng nào?
Khuôn mặt của Huyết Hồ Tử âm trầm.
- Hai phía này mùi cực nhạt, đi về hướng bên kia.
Mũi của Truy Tung Giả ngửi không khí một cái, xoay người chỉ về một phương hướng.
- Bộ lạc Nguyệt Đàm sao?
Huyết Hồ Tử nhìn bộ lạc lớn dưới chân núi, cắn răng nói:
- Không nghĩ tới tên ăn trộm đến từ bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Đại ca, có thể vì nhiệm vụ treo thưởng.
Giảo Hồ nhàn nhạt nhắc nhở.
- Treo thưởng...
Huyết Hồ Tử nhớ tới sứ giả Nguyệt Đàm bộ lạc từng bị tra tấn, giết chết trước đây.
Nói cái gì trưởng lão bảo hắn ta đi làm, chỉ cần lấy được Thủy Tinh Ngư là tốt!
Huyết Hồ Tử tức giận đến râu mép đều dựng đứng lên, lập tức giết chết mấy sứ giả tại chỗ.
- Đại ca, trước tiên, chúng ta đi hỏi thăm một chút, xem có người hoàn thành treo thưởng hay không, nếu không có, có thể cướp lại.
Giảo Hồ chỉ vào con nhện hung thú trong đống đá lung tung, nhắc nhở:
- Con nhện hung thú thuần dưỡng của tên ăn trộm trốn ở chỗ này, có thể không nhất định là để đổi treo thưởng.
- Cũng có thể chỉ mới bước đầu giao dịch.
Truy Tung Giả chợt nói:
- Nếu giao dịch treo thưởng, mang theo hung thú thuần dưỡng trên người mới an toàn hơn, mà không phải ném ở bên ngoài.
- Mấy người các ngươi đi bộ lạc Nguyệt Đàm hỏi thăm một chút, tốt nhất tìm được chỗ ở của tên ăn trộm cho tao.
Giọng Huyết Hồ Tử khàn khàn ra lệnh.
- Nếu, tên ăn trộm chưa hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng, Thủy Tinh Ngư khẳng định vẫn còn ở trên người tên đó. Vậy bất kể tên đó có phải người của bộ lạc Nguyệt Đàm hay không, tao sẽ tự mình động thủ, cướp lại Thủy Tinh Ngư.
- Vâng.
Giảo Hồ, Truy Tung Giả hai người chủ động tiến lên, mang người đi đến bộ lạc Nguyệt Đàm.
Trên đường.
Hai người Giảo Hồ, Truy Tung Giả đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
- Hiện tại, có muốn thừa dịp rời khỏi hay không?
Giảo Hồ nhàn nhạt hỏi.
- Không, tôi muốn giúp lão lần cuối.
Truy Tung Giả liếc mắt mấy người sau lưng một cái, thấp giọng nói:
- Nếu Thủy Tinh Ngư thật sự trong tay bộ lạc Nguyệt Đàm, mày và tao trở về bàn giao cũng không ổn đúng không?
Giảo Hồ khoát tay, bộ dáng không sao cả, ung dung nói:
- Tao đã ẩn núp năm năm, bây giờ đi về cũng không còn người nhớ tao.
- Ai có thể nghĩ tới, Thủy Tinh Ngư không bị hai người chúng ta trộm được, lại bị người khác trộm.
Gi ọng nói của Truy Tung Giả tràn ngập bất đắc dĩ.
Hai người đến từ bất nâng cấp lạc, mục tiêu chính là Thủy Tinh Ngư, cũng tranh đấu với nhau rất gay gắt.
Ai có thể nghĩ tới ám đấu mấy năm, bóng dáng của Thủy Tinh Ngư cũng không thấy, đã bị trộm đi.
- Ông ta căn bản cũng không tin chúng ta, lãng phí thời gian mấy năm một cách vô ích.
Giảo Hồ đưa tay ra sau lưng.
- Mày thực sự quyết định rời đi? Không tiếp tục cố gắng một chút nữa?
Truy Tung Giả nhíu mày lại, muốn nhìn một chút Giảo Hồ có ý định rời đi hay không?
- Cố gắng cái gì? Cướp đồ ở bộ lạc Nguyệt Đàm, căn bản là tìm đường chết.
Giảo Hồ tùy ý khoát tay.
- Mày... mày không phải là người bộ lạc Nguyệt Đàm sao?
Truy Tung Giả biến sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm Giảo Hồ.
- Mày đoán xem.
Khóe miệng của Giảo Hồ nhấc lên một vệt giả dối.
- Không phải, mày không phải.
Sắc mặt của Truy Tung Giả khôi phục bình thường, tiến lên một bước.
- Vì sao nhìn ra được?
Giảo Hồ bình thản hỏi.
- Nếu mày là người của bộ lạc Nguyệt Đàm, vừa rồi cũng sẽ không nhắc nhở Huyết Hồ Tử, mà len lén rời khỏi.
Trong mắt Truy Tung Giả lóe lên một tia suy đoán, nói tiếp:
- Hơn nữa, trên đường mày có rất nhiều cơ hội chạy trốn, có thể đi trước, đến bộ lạc Nguyệt Đàm báo tin.
- Không phải, mày quá coi thường Huyết Hồ Tử, lão cũng không táo bạo như mặt ngoài đâu.
Đáy mắt của Giảo Hồ hiện lên một tia kiêng kỵ.
- Mày quả nhiên cũng không cam tâm chịu thua, muốn lấy được Thủy Tinh Ngư.
Truy Tung Giả nhếch miệng lên.
-...
Con ngươi của Giảo Hồ híp lại, biết bản thân đã bị dò xét một lần.
Lão cũng không dám xem thường Truy Tung Giả, mỗi lần đều tránh được một kiếp thể trước khi Huyết Hồ Tử tàn ác, nổi lên sát tâm, đã không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
- Hợp tác đi!
Truy Tung Giả nói nhỏ vào trong tai.
- Hợp tác thế nào?
Giảo Hồ liếc mắt về cổng chính bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Càng loạn càng tốt không phải sao? Cho Huyết Hồ Tử xông vào trước, bằng không chúng ta lấy được Thủy Tinh Ngư cũng không thể rời khỏi bộ lạc Nguyệt Đàm.
Truy Tung Giả đạm mạc nói.
- Ngươi rải ra tin tức của Thủy Tinh Ngư?
Giảo Hồ kinh ngạc nói.
- Không phải, như vậy quá ngu.
Truy Tung Giả lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Nếu tin tức Huyết Hồ Tử đi tới bộ lạc Nguyệt Đàm, truyền tới trong tai tên ăn trộm, mày cảm thấy hắn sẽ làm như thế nào?
- Len lén mang Thủy Tinh Ngư rời khỏi bộ lạc Nguyệt Đàm, hoặc giao Thủy Tinh Ngư cho bộ lạc Nguyệt Đàm.
Trong nháy mắt, Giảo Hồ nghĩ đến hai khả năng.
- Mày cảm thấy loại khả năng nào khả thi nhất?
Truy Tung Giả cười híp mắt nói.
- Khả năng tên ăn trộm giao Thủy Tinh Ngư cho bộ lạc Nguyệt Đàm có xác suất rất lướn.
Trong lòng Giảo Hồ càng thêm kiêng kỵ, lạnh lùng nói:
- Tao cảm thấy mày hẳn nên được xưng là Giảo Hồ.
- Như vậy, chúng ta cần đợi cho Huyết Hồ Tử tới rồi làm loạn lên, chúng ta mới có thể thừa dịp mang đi Thủy Tinh Ngư.
Truy Tung Giả không thèm để ý cười cười.
Hắn ta cũng biết mình có thể tránh được sự truy sát của bộ lạc Nguyệt Đàm, bằng không lấy được Thủy Tinh Ngư cũng không trốn xa, chính là lưu lại cho Huyết Hồ Tử một con mồi thích hợp.
Nếu không... , hắn ta phải đồng thời đối mặt với bộ lạc Nguyệt Đàm và Huyết Hồ Tử.
Hai người tiến qua cổng, tiến vào bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Bộ lạc Nguyệt Đàm có thể ngăn cản Huyết Hồ Tử sao?
Đáy mắt của Giảo Hồ hiện lên một tia lo lắng.
Nếu ngay từ đầu bộ lạc Nguyệt Đàm không ngăn được Huyết Hồ Tử, như vậy Thủy Tinh Ngư sẽ không thể thuộc về bọn họ.
- Hắn không đánh thắng bộ lạc Nguyệt Đàm, thực lực Nguyệt Chủ rất mạnh.
Truy Tung Giả thản nhiên nói.
- E rằng!
Vẻ mặt của Giảo Hồ lập lờ nước đôi.
- Như vậy, đến lúc đó ai có thể bắt được tên trộm, thì xem bản lãnh của bản thân.
Truy Tung Giả dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn nhà trọ trước mắt.
Mùi của hai tên ăn trộm, đang ở trong nhà trọ trước mắt.
- Nếu không, bây giờ chúng ta đoạt đi Thủy Tinh Ngư?
Giảo Hồ nhíu mày giựt giây nói.
- Sau khi mày lấy được Thủy Tinh Ngư chạy đi, có thể tránh được Huyết Hồ Tử?
Khóe miệng của Truy Tung Giả hiện lên một tia châm biếm:
- Vẫn cảm thấy mình có thể vô thanh vô tức giải quyết tên trộm kia sao? Người bộ lạc Nguyệt Đàm không phát hiện sao?
Bất kể là bộ lạc Nguyệt Đàm, hay người của Huyết Hồ Tử đều đang lượn quanh đây.
Chỉ có thừa dịp hai bên giằng co, bọn họ mới có cơ hội tìm được Thủy Tinh Ngư.
-...
Giảo Hồ híp mắt, nếu bên ngoài không có Huyết Hồ Tử, hiện tại anh ta có lẽ sẽ nếm thử cảm giác mạo hiểm một cái.
- Trở về bẩm báo đại ca, nói đã đã tìm được vị trí tên trộm, bảo lão ta nửa đêm ra tay.
Truy Tung Giả để cho cấp người đi truyền lời.
- Vâng.
- Mà chúng ta, cần dẫn dắt Nguyệt Chủ rời đi, để cho cô ta gặp được Huyết Hồ Tử.
- Để tao đi truyền lời!
....