Cô rưng rưng nước mắt, bắt đầu bán manh làm nũng:
- Ta ít nhất cần mười giọt Nước Mắt Thiên Sứ mới đủ nghiên cứu.
- Ngươi chỉ cần đi theo ta, còn sợ không có Nước Mắt Thiên Sứ để cho ngươi nghiên cứu à?
Hiện tại, Ly Nguyệt chỉ có hy vọng đối với Nước Mắt Thiên Sứ, không ôm hy vọng quá lớn đối với nghiên cứu bí dược.
Cô thầm nghĩ bạn mình có thể đi theo thì sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Hơn nữa, Ly Nguyệt đã hiểu được một phần suy nghĩ của Mục Lương, bạn cô chính là một nhân tài, có thể chế tác bí được dược.
Nếu Vưu Phi Nhi có thể lưu lại ngôi nhà trên lưng Tiểu Huyền Vũ, từ từ nghiên cứu bí dược không phải tốt hơn sao?
- Ta đi với ngươi.
Vưu Phi Nhi cà cà mặt của cô gái tóc trắng.
Ly Nguyệt ghét bỏ, đẩy Vưu Phi Nhi ra, thúc giục:
- Vậy thì nhanh thu thập mọi thứ một chút, chúng ta sẽ đi hội hợp với hai người Mục Lương.
- Đi ngay ngày hôm nay? Bây giờ là ban ngày? Hay buổi tối?
Vưu Phi Nhi vừa dọn dẹp đồ, vừa hỏi.
- Nửa đêm.
Ly Nguyệt thở dài.
- Nửa đêm, nơi của các ngươi có đủ đồ ăn không? Không có thì để ta lại đi lên, lấy xuống một ít.
Vưu Phi Nhi dừng lại động tác cất đồ vào túi, ngẩng đầu nhìn về cái hang nhỏ dẫn lên phía trên.
- Ngươi cũng không cần đi hại người ta.
Ly Nguyệt vội vã ngăn lại.
Cô chưa từng gặp qua người nào như cô gái tóc vàng, trộm thức ăn của gia đình người khác, hiện tại trước khi đi lại còn không buông tha.
- Ta thấy nhà bọn họ vẫn còn lại rất nhiều thứ.
Vưu Phi Nhi gãi chiếc cổ một cái, cố gắng giải thích bản thân không có hãm hại người khác.
- Được rồi, ngươi mau dọn những thứ xài được đi.
Ly Nguyệt bày ra bộ dáng “Ngươi nói rất đúng”.
- Ừ.
Vưu Phi Nhi bỏ từng hộp gỗ cất vào trong túi vải.
Túi vải chứa được phân nửa mới đột ngột dừng lại, lông mi màu vàng của cô nhíu lại, như suy nghĩ.
- Làm sao? Quên thứ gì sao?
Ly Nguyệt hỗ trợ cột túi.
- Thứ trên mặt ta, sẽ không hù chết người ngươi thích chứ?
Vưu Phi Nhi tội nghiệp xoay người lại, ngây thơ chỉ vào đường chỉ màu đỏ trên gương mặt.
- Sẽ không, Mục Lương sẽ không chán ghét ngươi.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
- Không thể nào, Tiểu Lỵ Lỵ đã nói, người bình thường đều chán ghét chúng ta như quái vật vậy.
Vưu Phi Nhi thất vọng, gục đầu xuống, yên lặng ngồi xổm xuống.
Cô có hơi không muốn đi, Ly Nguyệt thật vất vả tìm được một người mình thích, nếu như chính mình đi theo, nhất định sẽ khiến người ta không ưa.
- Chuyện kia... Có thể do Mục Lương không phải người bình thường.
Ly Nguyệt không biết phải khuyên bảo làm sao, chỉ có thể tạm thời nói xấu Mục Lương một chút.
- Tiểu Lỵ Lỵ cũng đã nói, không phải người bình thường càng sẽ không thích chúng ta.
Vưu Phi Nhi càng cúi đầu thấp hơn.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng nghiến răng, có chút nhớ đến lời nói của Ngải Lỵ Na.
Cô cũng ngồi xổm xuống theo, vỗ ngực nói:
- Ngươi nhìn ta, Mục Lương đều chấp nhận ta, khẳng định cũng sẽ chấp nhận ngươi.
Ly Nguyệt.
- Không giống vậy, ngươi là người anh ấy thích.
Vưu Phi Nhi lắc cái đầu, nói.
- Hở? Thích gì...
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt đỏ bừng, không hiểu lại nhớ lời nói của Mục Lương dưới Tinh Huy Trà Thụ.
- Ta có một biện pháp.
Vưu Phi Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi màu vàng óng lóe ra tia sáng.
Cô tìm được một mảnh vải nhỏ, quấn quanh toàn bộ mặt và cổ, chỉ lộ ra một đôi con ngươi màu vàng óng, hai cánh mũi động động do hít thở.
- Ngô ngô ngô...
Vưu Phi Nhi phát ra âm thanh mơ hồ.
- Sao ngươi lại che lại miệng mình?
Ly Nguyệt liếc mắt, cái trán rủ xuống vài sợi tóc.
Cô tìm được một thanh đao nhỏ, cẩn thận từng li từng tí cắt miếng vải che ngoài miệng của cô gái tóc vàng.
- Hộc hộc hộc hộc...
Vưu Phi Nhi thở dài mấy hơi thở, sau đó giơ ngón tay cái lên, tự đắc khoe khoang nói:
- Như thế nào? Ta rất thông minh, bây giờ, ta như vậy cũng sẽ không hù được người khác.
- Ừ ừ, ngươi rất thông minh.
Ly Nguyệt yên lặng nuốt xuống một vài khuyên, trả lời.
Như vậy cũng tốt, trước tiên dẫn cô gái tóc vàng rời khỏi, còn thành kiến, hoảng sợ, hiểu lầm gì đó, cũng sẽ có thể từ từ thay đổi trong cuộc sống.
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ phát hiện được thân phận của ta.
Vưu Phi Nhi cầm nắm tay kiên định nói.
-...
Ly Nguyệt yên lặng, giúp đỡ cầm túi không nói.
Cô cũng không thể nói, Mục Lương đã sớm biết bạn của cô đều là tồn tại như thế nào!
Ly Nguyệt cảm thấy để cho Vưu Phi Nhi tiếp tục mơ hồ, dường như cũng không tệ.
Nửa canh giờ trôi qua.
Hai người đều bỏ đồ quan trọng vào túi.
- Đi thôi, không đi nữa trời sẽ sáng mất.
Ly Nguyệt đeo mặt nạ lên, xốc lên một cái túi, dẫn đường đi ra khỏi hang động trên núi.
- Đi.
Vưu Phi Nhi vác hai cái túi lớn.
Ly Nguyệt ở phía trước dẫn đường, che chở Vưu Phi Nhi đi về phía nhà trọ.
Cô đi được một đoạn đường, cũng cảm giác được không thích hợp, dừng lại.
- Có kẻ địch sao?
Vưu Phi Nhi buông túi trong tay xuống, thân thể khom người lại.
Có thể trở thành là một thành viên trong Tiểu Đội Bốn Người, thực lực của nàng không thể yếu so với ngươi cô gái tóc trắng.
- Có hơi không đúng, trên đường đều không gặp phải người của đội tuần tra, đây rất không bình thường.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
Trước kia, dù có khuya bao nhiêu, đều sẽ có người đội tuần tra đi kiểm tra t.
- Không phải đúng lúc đổi đội tuần tra chứ?
Vưu Phi Nhi híp tròng mắt màu vàng óng, đánh giá đường phố đen như mực.
- Kệ đi, chúng ta nhanh đi tìm Mục Lương hội hợp.
Trong lòng của Ly Nguyệt có hơi bất an.
Trực giác của cô cảm giác được đêm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
- Nghe lời ngươi.
Vưu Phi Nhi vác lại túi trên lưng.