Tiêu Ngự quay đầu lại, thấy được khuôn mặt quen thuộc kia, không nhịn được nổi lên một tia đau khổ không nghĩ tới lại ở nơi này gặp gỡ nàng, cũng có khả năng là nàng đặc biệt đến tìm mình.
Yến Lâm mặc một cái bộ váy màu trắng, hiển nhiên là trải qua thời gian, khuôn mặt thanh lệ 2 má hơi có vẻ gầy yếu và tiều tụy.
Mơ hồ trong khoảng khắc, Tiêu Ngự dường như thấy được lại cô gái nhỏ mặc bộ váy màu trắng kia suốt ngày đi theo ở phía sau mình, nhưng mà, những ngày tháng đó, dù sao cũng đã không thể quay đầu lại.
Yến Lâm cắn cắn môi, do dự một chút, đi tới, hỏi: "Ta điện thoại cho ngươi vì sao đều không tiếp?"
Tiêu Ngự hơi sững sờ, Yến Lâm có cho mình đã gọi điện thoại sao? Tiêu Ngự nghĩ tới điều gì, Yến Lâm có số điện thoại là từ Tiểu Vũ mà có được, nha đầu kia chắc chắn đã động tay động chân, nói không chừng đã cho sai số. Tiêu Ngự chỉ có thể xấu hổ cười.
Yến Lâm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Tiêu Ngự, trong khoảng thời gian này, Tiêu Ngự thực sự đã thay đổi, làm cho nàng có phần không biết nên làm sao. Nàng chỉ là một nữ nhân hơi chút có phần ích kỷ, theo đuổi cuộc sống tốt đẹp trong ảo tưởng, dần dần xa lánh Tiêu Ngự, nàng cho rằng, nếu có 1 ngày nàng quay đầu lại, Tiêu Ngự sẽ vẫn đứng ở tại chỗ chờ nàng, nhưng mà bỗng nhiên quay đầu lại, lại phát hiện Tiêu Ngự đã rời xa nàng, cái loại bàng hoàng và mất mát kia, gần như muốn đem lòng của nàng tan nát. ( chep…. P3 đi =,= ngọt mồm 1 tí, cố lên là được – đọc nhiều truyện quá giờ nhiễm tính hoa tâm mới đểu, may mà hok phải vô tâm a )
Tiêu Ngự bây giờ, nàng chỗ không có cách nào chạm tới được. Tính cách của Tiêu Ngự cũng đã chuyển biến rất lớn, trước kia Tiêu Ngự luôn luôn trầm lặng, gặp chuyện có sẽ cố gắng tránh xa, loại tính cách này nguồn gốc chính là tự ti ở trong lòng, bất kể thế nào, Tiêu Ngự đối với nàng vẫn luôn gần như là sủng ái. Mà bây giờ, loại khí chất của Tiêu Ngự trong mỗi cái giơ tay nhấc chân hờ hững kia, lại tràn đầy tự tin mãnh liệt, càng thêm hấp dẫn người khác.
Bất tri bất giác, ánh mắt của Yến Lâm đối với Tiêu Ngự càng thêm ân cần ngưỡng mộ, loại chuyển biến về mặt tâm lý này là khá là kín đáo, nhưng mà nàng không ngờ lại có thể cảm giác được rõ ràng.
"Ngươi ( Anh ) bây giờ ở chỗ này à?" Yến Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua biệt thự phía sau người Tiêu Ngự, nàng đi làm và về nhà đều phải đi qua khu biệt thự này, hôm nay vừa lúc gặp gỡ Tiêu Ngự.
"Đúng vậy." Tiêu Ngự có chút không yên lòng đáp, trong lòng lại là có chút nôn nóng, nếu như Triệu Lam Hinh trở về thấy được Yến Lâm, tự nhiên sẽ có thể hiểu lầm.
"Ân." Yến Lâm nhìn thoáng qua Tiêu Ngự. Trong ánh mắt tràn đầy ý nghĩa phức tạp. Hỏi: "Như thế nào không nhìn thấy Tiểu Vũ?"
"Nàng và bạn gái của ta cùng đi dạo phố rồi." Tiêu Ngự dứt khoát thẳng thắn nói. Trong lời của hắn ý đã rất rõ ràng.
Thốt nhiên nghe được Tiêu Ngự nói mình có bạn gái. Tim Yến Lâm bỗng dưng nhói lên đau đớn. Quả thật. Lấy điều kiện của Tiêu Ngự bây giờ. Tìm một người bạn gái hẳn cũng không khó. Tiêu Ngự cũng sẽ không cần phải lừa gạt nàng. Chuyện này hơn phân nửa đã là thực sự.
Cuối cùng đã mất đi. Nước mắt nàng theo 2 má thanh lệ lăn xuống. Khẩn trương lấy tay đi mạt. Chỉ là gạt đi không hết.
Yến Lâm câm lặng khóc. Lại khiến Tiêu Ngự hơi hoảng hốt. Dù sao cũng là bản thân từng thích che chở cho nàng. Cho dù không có khả năng trở thành người yêu. Tiêu Ngự cũng vẫn hy vọng nàng có thể sống tốt một chút. Suy nghĩ rất lâu. Vẫn còn quyết định nói rõ ràng.
Yến Lâm bước về phía trước 1 bước. Gắt gap ôm lấy Tiêu Ngự: "Tiêu đại ca. Chúng ta trở lại lúc trước được không. Mỗi lần khi ta bị người khác khi dễ. Ngươi đều có thể giúp ta. Mỗi lần ta đến trường trở về. Ngươi đều có thể ở giao lộ chờ ta. Giống như trước như vậy. Vĩnh viễn sống chung một chỗ. Không bao giờ....chia lìa."
Yến Lâm thút thít khóc, làm cho lòng hắn 1 trận quặn đau. Nhưng mà, có nhiều thứ một khi đã mất đi sẽ không còn lấy lại được, Triệu Lam Hinh đối với Tiêu Ngự tình sâu ý nặng, Tiêu Ngự cũng không có khả năng phản bội nàng, cho nên giữa Tiêu Ngự và Yến Lâm là tuyệt đối không có khả năng quay lại nữa, đau dài không bằng đau ngắn, cho dù Tiêu Ngự cảm giác mình rất nhẫn tâm.
"Xin lỗi." Tiêu Ngự đem Yến Lâm 2 tay bài mở ra, trầm nói.
Yến Lâm trong ánh mắt hoảng hốt và ngỡ ngàng hoàn toàn chiếm giữ, nàng cảm giác được Tiêu Ngự đã dứt khoát, khóc không thành tiếng.
Tiêu Ngự tâm tình có chút nặng nề, nhưng mà, hắn là sẽ không thay đổi ý định.
Hồi lâu, Tiêu Ngự thở ra một hơi nói: "Trở về đi, thím có thể sẽ lo lắng."
Yến Lâm hiểu, hết thảy đều đã không có cách nào vãn hồi rồi.
Tiêu Ngự hít sâu 1 hơi, quay đầu hướng về trong biệt thự đi đến.
Nhìn vào bóng lưng Tiêu Ngự, Yến Lâm khóc đi ra.
Đến cơm chiều thời gian, Tiêu Ngự vừa mới vào trong biệt thự, Tiểu Vũ và Triệu Lam Hinh đã về, Tiểu Vũ còn đang thở hổn hển.
"Các ngươi đã về?" Tiêu Ngự chào hỏi nói.
Tiểu Vũ đi đến bên cạnh Tiêu Ngự, đem hành trang nặng nề trên người vứt lên trên người Tiêu Ngự, muốn nói gì đó, rồi lại không thôi, oán hận dậm chân, quay đầu liền đi.
"Nàng làm sao vậy?" Thấy được Tiểu Vũ phát cáu, Tiêu Ngự rất là không hiểu, nhìn về phía Triệu Lam Hinh.
Triệu Lam Hinh hốc mắt đỏ lên, tiến lên 1 bước, ôm Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự dừng một chút, đem Triệu Lam Hinh ôm vào trong lòng, hắn đoán được cái gì, chuyện vừa rồi, Triệu Lam Hinh và Tiểu Vũ đều thấy được, hắn muốn giải thích một chút, nghĩ lại, lại phát hiện không cần thiết, Triệu Lam Hinh có thể hiểu.
"Vừa rồi phụ thân ngươi đã tới." Thấy Triệu Lam Hinh tâm tình bình phục một ít, Tiêu Ngự nói.
Triệu Lam Hinh thân thể mềm mại run lên, hỏi: "Hắn nói cái gì?"
"Hắn muốn đem chúng ta đến tân tinh." Tiêu Ngự nói.
Triệu Lam Hinh thở ra một hơi, như vậy xem ra, phụ thân xem như là thừa nhận tồn tại của Tiêu Ngự, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng đã được bỏ xuống.
"Ngươi là nghĩ như thế nào?" Triệu Lam Hinh hỏi, nàng 1 lòng đều đặt ở trên người Tiêu Ngự, tự nhiên rất để ý ý kiến của hắn.
"Ngươi đã xin nghỉ công tác, nơi này cũng không còn sự tình gì, đợi lão nhân gia hoàn thành nốt một số sự tình, qua một thời gian ngắn chúng ta sẽ cùng đi qua." Tiêu Ngự nói, hoàn cảnh tân tinh so với mẫu tinh còn muốn tốt hơn rất nhiều, với lại mẫu tinh quá mức hỗn loạn, không thích hợp ở lại.
Triệu Lam Hinh gật đầu, trong lòng mừng rỡ, Tiêu Ngự mặc dù từ chối Yến Lâm, nhưng nàng tóm lại vẫn có chút lo lắng, Tiêu Ngự bằng lòng cùng nàng đi tân tinh, nàng đương nhiên thật cao hứng.
Trước khi đi tân tinh, tất cả sự tình nơi này phải xử lý nốt, cho nên còn cần một thêm khoảng thời gian.
"Ta đi nấu cơm." Triệu Lam Hinh nói.
Thấy Triệu Lam Hinh không tức giận, Tiểu Vũ cũng đã nguôi giận, nàng là kiên quyết không đồng ý cho Tiêu Ngự và Yến Lâm giao hảo, nếu như Tiêu Ngự dám chân đạp 2 chiếc thuyền, nàng sẽ cùng Tiêu Ngự liều mạng. Hoàn hảo, Tiêu Ngự đã từ chối, Yến Lâm chỉ là môt bên tình nguyện mà thôi.
3 người ăn cơm xong, Tiểu Vũ đi lên làm bài tập, Triệu Lam Hinh đã tắm rửa, đi lên lầu. Tiêu Ngự cũng tắm rửa một cái, từ trong phòng tắm đi ra, chợt nhớ tới 1 sự kiện, trong lòng lửa nóng lên, Triệu Lam Hinh đồng ý Tiêu Ngự ngủ ở nàng trong phòng.
Tiêu Ngự rón ra rón rén đi tới Triệu Lam Hinh trước cửa, hướng về Tiểu Vũ trong phòng nhìn thoáng qua, cửa phòng Tiểu Vũ đang mở, nàng đang ở cạnh bàn học làm bài tập.
Tiêu Ngự gõ cửa.
1 lát sau, Triệu Lam Hinh mở cửa phòng, đang muốn hỏi Tiêu Ngự có chuyện gì, Tiêu Ngự nhanh như chớp chuồn vào trong.
Nhìn thoáng qua Triệu Lam Hinh cửa phòng đã đóng, Tiểu Vũ không khỏi lè lưỡi, "Ca ca xấu." Nàng đối với chuyện giữa Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh, rất mong hắn thành công, ước gì Tiêu Ngự bây giờ làm sao cho Triệu Lam Hinh biến thành chị dâu của mình, hiện tại xem ra, lão ca đã đem Lam Hinh tỷ làm thịt rồi. ( chắc sẽ thành chị dâu trong vài tiếng đồng hồ nữa )
Tiểu Vũ đóng cửa phòng.
Đèn tường màu đỏ chiếu xuống, Triệu Lam Hinh mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, vải của áo ngủ mỏng gần như trong suốt, da thịt trắng như tuyết như ẩn như hiện, ngọn đèn màu đỏ càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của Triệu Lam Hinh thêm, có chút ôn nhu dễ thương.
Triệu Lam Hinh cũng nghĩ tới, nàng đã từng đáp ứng với Tiêu Ngự ở tại trong phòng nàng, nhìn vào nhiệt hỏa trong ánh mắt của Tiêu Ngự, tâm hồn thiếu nữ của nàng không nén nổi có chút run lên, e lệ lui vào chăn.
( há há đoạn tiếp theo chắc chắn 16-18+ đề nghị các cháu nhỏ bỏ qua, hoặc là…. Đọc lén cũng được, dịch cái truyện này gần như mình viết truyện mịe nó luôn rồi, = = từ 4 chữ phải viết thành 6-8 chữ cho nó hợp văn cảnh a )
Tiêu Ngự chui vào trong chăn, đem Triệu Lam Hinh ôm vào lòng, tay phải ở trên bụng bằng phẳng láng mịn của Triệu Lam Hinh vuốt ve qua lại.
Triệu Lam Hinh ưm một tiếng, xoay người, nhìn vào mắt Tiêu Ngự, 2 má đỏ rực cực kỳ mê hoặc nói : "Ngươi lại giở trò xấu."
Tiêu Ngự rờ một tay cũng chưa đã nghiền, 1 tay nắm lấy nụ hoa trên đôi thỏ của Triệu Lam Hinh, nhẹ nhàng xoa nắn.
" Khi đến tân tinh, chúng ta kết hôn đi." Tiêu Ngự nói, hắn khẳng định, đây không phải là nhất thời nhiệt huyết dâng trào, hắn là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định như vậy. ( giai đoạn rót mật vào tai ;P)
"Thực sao?" Triệu Lam Hinh kinh hỉ nhìn vào Tiêu Ngự, sau khi được Tiêu Ngự chính thức xác nhận, hạnh phúc rúc vào trong lòng Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự cười, thở nhẹ bên tai của Triệu Lam Hinh, khẽ nói: "Bằng không sờ được lại không ăn được, ta sẽ điên mất."
Triệu Lam Hinh 2 má nóng bừng, lấy can đảm hồi lâu mới dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy thốt ra được : "Nếu như ngươi muốn mà nói, bây giờ cũng có thể..."
Tiêu Ngự lại là lắc lắc đầu, đem Triệu Lam Hinh ôm vào trong lòng, hắn cũng không phải cái loại người háo sắc kia, tình yêu phải tôn trọng lẫn nhau mới có thể gắn bó.Yêu thực lòng, mới có thể không gấp theo đuổi dục vọng. ( bí kíp tán gái " dục cầm cố túng " thằng này cao tay nha )
Ôm chặt Triệu Lam Hinh, Tiêu Ngự cảm thấy một loại ấm áp thổn thức trong lòng, đây là một loại cảm giác gia đình thật sự. (= = thế là hok xxx rồi )
1 lát sau, dự đoán trong trò chơi trời đã sáng, Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh đều đội mũ sắt.
Tiến vào trò chơi, 1 ngày mới lại bắt đầu, trong Minh Dạ Thành games thủ và NPC vẫn rộn ràng như thường lệ.
Tiêu Ngự chuẩn bị một chút tiêu hao phẩm, chuẩn bị cùng Triệu Lam Hinh đi luyện cấp, trên đường tiến về quảng trường trong trung tâm thành, có một sự kiện làm cả Tà ác liên minh sôi trào.
Ở trên đài Hi Vọng cao nhất trung tâm Minh Dạ Thành, 1 thân ảnh cao lớn xuất hiện ở tầm nhìn trong của tất cả các games thủ.
" Quân đội đế quốc đã đánh hạ Ai Nhĩ, tòa thành này thông tới đồng bằng Ai Lạp Tây Á cứ điểm này đã trở thành lãnh địa của chúng ta, cửa chính của Ai Lạp Tây Á đã bị chúng ta khai mở. Đây là 1 thắng lợi huy hoàng, đem quân đội đế quốc rong ruổi ở trên đồng bằng Ai Lạp Tây Á mênh mông. Các hậu duệ của tổ tiên Khắc Văn Đồ Tư, hãy cầm lấy đao kiếm trong tay các ngươi, vì Địch Nhã đế quốc, vì vinh quang tổ tiên, đánh giết trở về Ai Lạp Tây Á đi! Đem những kẻ xâm chiếm đất đai của chúng ta kia vĩnh viễn đuổi ra khỏi Ai Lạp Tây Á!"
Vong linh Vu sư Sơn Đức Lỗ âm thanh cao vút ở trong Minh Dạ Thành cổ kính vang vọng lan xa, mấy con Cốt Long bay lên trời, không trung vang lên tiếng kèn cổ xưa. Text được lấy tại
Làm cho Tiêu Ngự có chút bất ngờ là, lần chiến tranh này các games thủ đều có thể tham gia, Vong linh Vu sư Sơn Đức Lỗ thống nhất điều hành các games thủ tham dự, đại chiến ngày mai sẽ bắt đầu, tất cả tranh đấu Công hội trước hết phải gác lại một bên.
Nghe được tin tức này, người của Ma Vực trái lại thở ra một hơi, bọn họ bị 3 Công hội dưới tay Phong Dã dồn ép đã đánh mất rất nhiều địa bàn, lần đại chiến giữa 2 đại liên minh này đã sáng tạo cho bọn hắn một cái cơ hội nghỉ lấy sức.