Chương 40: Mục lão cùng Huyền lão
"Nam Nam tỷ, ngươi có biết ý nghĩa của cuộc thi tuyển chọn lần này là gì không?"
"Không biết, lão sư cũng không hề nói qua. Vân Băng, chẳng lẽ ngươi biết?" Giang Nam Nam tò mò hỏi.
Vân Băng dừng bước, nhìn về phía Giang Nam Nam, nói: "Nam Nam tỷ, ngươi có biết giải đấu lớn Đấu Hồn của các học viện Hồn Sư cao cấp trên toàn đại lục không?"
"Ừm, cái này đương nhiên biết. Ý của Vân Băng là lần này là tuyển chọn học viên dự thi giải đấu Đấu Hồn lớn kia sao?" Giang Nam Nam nhẹ gật đầu rồi hỏi.
Vân Băng lắc đầu rồi lại gật đầu, "Là tuyển chọn đội viên dự bị, cũng là tuyển chọn đội dự bị cho Sử Lai Khắc Thất Quái. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Sử Lai Khắc Thất Quái đời tiếp theo sẽ vừa vặn được tuyển ra từ những người này. Cho nên ta mới nói Nam Nam tỷ không nên cứu ta."
Hắn vừa nói xong, Giang Nam Nam sững sờ tại chỗ, đang tiêu hóa tin tức mà Vân Băng vừa nói.
Trong nháy mắt, Vân Băng cảm nhận được sự thất lạc của Giang Nam Nam, nhưng ngay lập tức, trên mặt Giang Nam Nam lại nở nụ cười ôn nhu, "Ra là vậy. Vân Băng, làm sao ngươi biết được điều này? Nhưng dù sao thì cứu ngươi ta cũng không hối hận."
Vân Băng nhíu mày, do dự một chút rồi nói: "Thế nhưng mà ta vừa nãy một mực chỉ là đang chơi thôi, ta không nghĩ tới sẽ tiến vào top bảy. Sau cùng, ta cũng chủ động đi về phía phạm vi tấn công của Hoàng Kim Chi Lộ..."
"Ta biết!" Giang Nam Nam cắt ngang lời Vân Băng, rất bình tĩnh nhìn vào ánh mắt đầy áy náy của Vân Băng, "Chắc hẳn ngươi cũng biết Hồn Kỹ của Bối Bối tiểu sư đệ Hoắc Vũ Hạo. Hồn Kỹ của hắn rất lợi hại, dưới Hồn Kỹ của hắn, nét mặt của ngươi ta đều thấy được. Bất quá... Ta cũng không thể để ta nhìn ngươi bị thương được, chuyện như vậy Giang Nam Nam ta không làm được."
Vân Băng hơi cúi đầu, thấp giọng nói: "Có phải là bởi vì ta đã cứu mẹ của Nam Nam tỷ không?"
Giang Nam Nam mỉm cười, giơ tay lên xoa đầu Vân Băng, nàng tự nhiên biết Vân Băng đang suy nghĩ gì.
"Dĩ nhiên không phải, dù cho không có chuyện của mụ mụ ta, chỉ bằng quan hệ giữa ta và ngươi, ta cũng sẽ cứu ngươi. Đi thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều, cùng nhau đi ăn cơm."
Nói không thất lạc là giả, nhưng nàng rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tình, kéo Vân Băng đi về phía phòng ăn.
Vân Băng im lặng không nói, không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ là trên đường đi đến phòng ăn, ánh mắt của hắn trở nên kiên định.
...
Một bên khác, một người lạ mặt vừa gia nhập đội dự bị đang tự giới thiệu về mình.
Tên của hắn là Phong Dịch, đệ tử hạch tâm năm thứ tư, Võ Hồn là Tật Phong Tấn Lang, một Võ Hồn rất không tệ, tốc độ rất nhanh, lực công kích cũng không yếu, Hồn Tôn cấp 38.
Có lẽ là Phong Dịch vốn không cùng Bối Bối bọn họ ở chung, nên dù bọn họ cùng nhau trò chuyện hòa hợp, nhưng vẫn luôn có một cảm giác có một lớp ngăn cách giữa họ.
Bảy người vẫn như nguyên tác tìm được Đường Nhã. Khác biệt so với nguyên tác là Phong Dịch vậy mà cũng gia nhập Đường Môn, mặc dù ban đầu hắn có chút do dự.
Từ Tam Thạch vẫn chưa đồng ý.
Đêm hôm ấy, Huyền lão mang tâm trạng không tốt trở về Hải Thần Các.
Mục lão thấy Huyền lão như vậy, nghi hoặc hỏi Huyền lão: "Thế nào, Huyền Tử? Sắc mặt của ngươi có vẻ không tốt lắm."
Huyền lão ực một ngụm rượu rồi thở dài: "Không có gì, chỉ là bị một tiểu gia hỏa chọc cho tức."
"Ồ? Hôm nay không phải là thời gian tuyển chọn đội dự bị sao? Ta thật tò mò là ai có thể khiến ngươi Huyền Tử tâm tình không tốt." Giọng nói già nua của Mục lão vang lên, nhưng giọng nói này dường như mang theo một nụ cười.
Uống thêm một ngụm rượu, Huyền lão nói: "Là một tiểu gia hỏa tên là Vân Băng. Toàn bộ trận đấu hắn chỉ toàn chơi đùa, khi ta đi cứu người, tiểu gia hỏa kia còn khống chế Hồn Kỹ đâm lão phu. Ta cho hắn một cước, tóm lại hắn hình như đã phát hiện ra ý đồ của cuộc tranh tài này, nên không muốn tiến vào top bảy, sau cùng hắn cố ý bị Hồn Kỹ của người khác đánh trúng."
Theo lời kể của Huyền lão, trong đầu Mục lão hiện lên một thân ảnh nhỏ bé, trên cổ còn đeo một viên Tiên Thảo. Chẳng biết tại sao, Mục lão đột nhiên cười: "Đứa bé tên là Vân Băng kia ta biết, lúc trước chính ta là người phê chuẩn cho hắn nhập học."
Huyền lão bị sặc rượu, ho khan một tiếng, nhìn Mục lão, "Ngài phê chuẩn cho hắn nhập học?"
Mục lão mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy, đứa nhỏ này lúc đó không có thư đề cử, nhưng thiên phú lại quá tốt, nên lão sư khảo hạch ban đầu muốn xin chỉ thị Thiếu Triết, nhưng không tìm được Thiếu Triết mà lại gặp ta đang nằm ở cửa túc xá, liền xin chỉ thị ta, ta phê chuẩn."
"Thân phận có vấn đề sao?" Huyền lão nghi ngờ hỏi.
"Có một chút, nhưng tính cách của hắn ta vẫn công nhận, tối thiểu sau này sẽ không đi vào con đường xấu."
Huyền lão nhíu mày, ngẩn người ra, "Ngài đã quan sát qua hắn?"
"Đúng vậy, một đứa trẻ mang trên người một viên Tiên Thảo, ta thật sự rất ngạc nhiên, nên đã quan sát một thời gian." Mục lão thừa nhận.
Huyền lão hơi há miệng, kinh ngạc, "Tiên Thảo?" Nghi hoặc một lát, hắn liền nhớ ra, "Là cái vật trên cổ hắn!"
"Đúng vậy."
"... Tiểu gia hỏa này gan không nhỏ, không sợ bị người ta cướp." Lắc đầu, hắn tiếp tục cầm lấy bầu rượu uống.
"Cũng không có gì, có thể nhận ra Tiên Thảo cũng không có nhiều người. Nhưng Huyền Tử, ý nghĩ của ngươi lúc đó giống ta. Nghe ý của ngươi là tiểu gia hỏa này cố ý không muốn được chọn, đúng không?" Vừa hỏi, ý cười trong đôi mắt già nua của Mục lão lại lóe lên.
"Đúng, hắn cố ý không muốn được chọn, ta khẳng định."
"Huyền Tử, không biết hôm nay ngươi có phát hiện ra một loại khí tức khác trên người đứa nhỏ đó không?" Mục lão dò hỏi.
"Một loại khí tức khác?" Huyền lão nhíu mày nhớ lại một lát, rồi lắc đầu, "Ngoài Tiên Thảo trên cổ hắn và khí tức băng hàn, lão phu không cảm nhận được lực lượng nào khác."
Mục lão nhắm mắt lại, "Trong dự liệu. Lần đầu tiên gặp đứa nhỏ này, ta từng cảm nhận được nhiều loại khí tức, băng hàn, ba loại Tiên Thảo, và một loại khí tức khác trên người đứa nhỏ này, rất yếu ớt, như ẩn như hiện, ta từng cho rằng đó là ảo giác. Nhưng hôm nay, ta có thể xác định một việc."
Huyền lão: "Chuyện gì?"
"Võ Hồn của đứa bé đó cũng là song sinh." Mục lão bình thản đáp.
Huyền lão lại trợn tròn mắt, "Lại một người nữa? Hoắc Vũ Hạo, Tiêu Tiêu, thêm cả Vân Băng, Song Sinh Võ Hồn giờ dễ dàng xuất hiện vậy sao?"
"Không đúng, ngài nói hôm nay ngài mới xác định, chẳng lẽ ngài đã đến khu Đấu Hồn?"
"Ừm, khi Hồn Kỹ dung hợp của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông sắp đánh trúng cô gái kia và Vân Băng, Vân Băng đã từng định sử dụng Võ Hồn thứ hai, nhưng không biết vì điều gì mà lại từ bỏ. Ta đã biết hắn nắm giữ Võ Hồn thứ hai, nhưng vẫn chưa nhìn thấy toàn bộ." Mục lão nói.
Huyền lão: "... Vậy ngài vừa nãy còn hỏi ta là ai."
"Huyền Tử, lời này của ngươi không đúng, tuy ta có xem, nhưng sao ta biết được Huyền Tử ngươi sẽ bị đứa bé đó ảnh hưởng tâm tình?" Mục lão hơi mở một mắt, như đang nhìn biểu cảm của Huyền lão.
"..."
Mục lão, Huyền Tử ta đánh cược một ngày rượu và đùi gà, ngươi cố ý!
"Đúng rồi, Huyền Tử."
"Ừm?"
"Ngươi nghĩ thế nào nếu ta thu thêm hai đồ đệ quan môn?"
"..." Huyền lão dùng bàn tay bóng nhẫy ngoáy ngoáy lỗ tai, "Mục lão, ngài nói gì vậy? Ta không nghe rõ, ngài nhắc lại lần nữa được không?"
"Huyền Tử, ngươi không nghe lầm đâu."
"..."