Chương 38: Quá Bảo Thủ Và Khôn Khéo
“Ta vừa mới nói rồi mà. ”
Đỗ Cách trả lời:“Chính nghĩa, giang hồ không bao giờ thiếu thiếu hiệp nhiệt huyết. ”
“Cũng có lý. ”
Phùng Thế Nghĩa suy tư.
“Nhị đương gia, ta sẽ không hại nhà họ Phùng. ”
Đỗ Cách nhìn Phùng Thế Nghĩa, lắc đầu cười nói.
Sáng nay thấy Phùng Cửu tạo ra giới hạn cho con đường Thao Thiết, Đỗ Cách lại nghĩ đến mình, có phải hắn cũng hạn chế con đường bảo vệ rồi? Sau đó.
Hắn nghĩ đến bảo vệ hòa bình, giữ gìn chính nghĩa, những khái niệm rộng và lớn lao ấy hiển nhiên sẽ giúp hắn thu hoạch được nhiều lợi ích hơn so với việc bảo vệ một gia tộc nhỏ nhỏ.
Thậm chí hắn nghĩ đến việc bảo vệ chủ quyền quốc gia, nhưng thế giới trong sân mô phỏng lấy giang hồ làm chủ, khái niệm quốc gia bị làm nhạt vô cùng tận.
Không giống như Anh Hùng Xạ Điêu hay Thiên Long Bát Bộ còn có đại nghĩa quốc gia, cũng không có ngoại tộc xâm lấn, hắn chỉ có thể lấy làm tiếc từ bỏ chí hướng bảo vệ sự yên ổn của quốc gia vĩ đại.
Bằng không, hắn nhất định phải làm một đại hiệp vì nước vì dân giống như Quách Tĩnh! Mặc dù vậy, Đỗ Cách cảm thấy, có thể giữ gìn hòa bình và chính nghĩa của cả giang hồ thì hắn có thể nắm chắc thành tích top 1 sân mô phỏng của mình.
Sở dĩ không để lộ kế hoạch này khi còn ở nhà họ Phùng là bởi vì Đỗ Cách thích thánh suy diễn Phùng Thế Nghĩa hơn, dù sao hắn chính là người nói ra ngôn luận về thiên mệnh, vá lại sơ hở trong câu chuyện của Đỗ Cách, Phùng Thế Nhân quá bảo thủ và khôn khéo, giao lưu với hắn rất tốn sức.
“Thất tiên sinh, chúng ta đi đâu tìm người gia nhập Đội tiên phong bảo vệ hòa bình? ”Phùng Vân Kiệt lặp lại câu hỏi trước đó.
“Chẳng phải chúng ta đang tìm kiếm sao? Nếu có thể tìm Thiên Ma khác gia nhập thì là tốt nhất, tìm không ra thì trước tiên đi làm việc, bắt tay vào làm việc, phát triển danh tiếng, tự nhiên sẽ có hiệp khách gia nhập thôi. ”
Đỗ cách nói:“Vừa nãy chúng ta đang thảo luận về Cái Bang mà đúng không? Đệ tử Cái Bang có mặt khắp thiên hạ, nắm giữ sức mạnh dư luận.
Chúng ta có thể mượn sức Cái Bang truyền bá uy danh của chúng ta.
Tam công tử không cần để tâm đến việc này, cụ thể phải thực hiện như thế nào, ta sẽ sắp xếp…”
“Nhưng mà chúng ta đánh ai? ”Phùng Vân Kiệt nói với vẻ khó xử:“Trong số những thế lực tà ác trong chốn giang hồ, không một thế lực nào là nhà họ Phùng có thể trêu chọc nổi. ”
“Đừng thấy việc ác nhỏ mà làm, đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm. ”
Đỗ Cách cười nói:“Tam công tử, từng dòng suối hợp lại thành hải, từng hạt cát tích lũy thành núi.
Cường hào ác bá lộng hành phố chợ, thổ phỉ chiếm núi cản đường, chẳng lẽ bọn họ không phải là thế lực tà ác? Trước tiên bắt đầu từ việc nhỏ, trước hết xuống tay với bọn họ cũng là cái lý ấy. ”
…Từ thành Lư Dương đến Trường Giang là trung tâm điều hành giao thông đường thuỷ, thương nghiệp phát triển, mấy chục nghìn dân cư, là một tòa thành siêu lớn, dân cư di chuyển đến đây thì nhiều vô số kể.
Nơi này là địa bàn của bang Thiết Chưởng, nhưng môn phái nào ở đây cũng có sản nghiệp hoặc là địa bàn riêng của mình, trên đường chính thì rộn ràng tấp nập, chỗ nào cũng có thể thấy được nhân sĩ giang hồ cõng đao cầm kiếm, đoàn người Đỗ Cách lẫn trong đám người cũng không dễ dàng thấy được.
Trên đường đi, Phùng Vân Kiệt giới thiệu cho mọi người về thành Lư Dương, Đỗ Cách nhìn thấy phong thổ khác biệt, càng ngày càng cảm thán với màn mô phỏng.
Quá chân thật! Khoa học kỹ thuật phải phát triển đến thế nào thì mới có thể chế tạo ra một thế giới như vậy chứ! Mà một thế giới như vậy cũng chỉ là dùng để khảo hạch.
Thật xa xỉ! Nếu như các nhà sáng tạo game trên Địa Cầu có được công phu này thì vài phút là thành người giàu nhất thế giới rồi…"Thất tiên sinh, Hưng Ngọc Lâu phía trước là sản nghiệp của Phùng gia bọn ta, lát nữa chúng ta đến đó ở lại, ăn chút gì đó rồi tính tiếp nhé.
"Phùng Vân Kiệt nói:"Lúc trước cha phái người đi tìm kiếm người Thiên Ma, trạm thứ nhất hẳn là ở đây, qua một đêm rồi, cũng không biết bọn họ có thăm dò được tin tức gì hay không, một thành trì lớn như Lư Dương đây, trên toàn bộ Đại Càn cũng không có mấy cái, ngay cả huyện thành nhỏ như Phùng gia cũng có thể có hai vị Thiên Ma là ngươi và Phùng Cửu rồi, vậy thì thành Lư Dương hẳn là càng có nhiều. . .
"