Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch

Chương 48: Không Có Thu Hoạch Gì

Chương 48: Không Có Thu Hoạch Gì
Cứ tiếp tục vòng tuần hoàn này mãi, đây mới là biện pháp trưởng thành tối ưu nhất của hắn.

Cho dù muốn thành lập quân đoàn tiên phong Duy Hòa thì cũng không nên là do Phùng gia chẳng có tí sức mạnh nào làm, phải là một trong tam môn ngũ phái mới được, nếu có thể tìm kiếm được nhà đầu tư lớn hơn thì chỉ có thằng ngu mới đi phát triển từng bước từng bước một.

Thiết Chưởng Bang – bang phái cao cấp hơn Phùng gia một bậc chính là chủ nhân thứ hai tốt nhất của Đỗ Cách.

Nhưng mà, Bang chủ Khâu Nguyên Lãng của Thiết Chưởng Bang cũng coi như là cao thủ nhất lưu, có đông đảo bang chúng đệ tử, nếu không thể bảo đảm có thể rút lui an toàn thì hắn sẽ không mạo hiểm làm thế.

Ít nhất phải tăng mạnh đội ngũ của bản thân, để Khâu Nguyên Lãng nhận ra thực lực của Thiên Ma, lúc đó khi chạy sang nhà khác thì mới có lực thuyết phục.

Hiện tại, kẻ địch lớn nhất của Đỗ Cách chính là những tuyển thủ khác trong khu mô phỏng.

Lúc bước ra khỏi Phùng gia, hắn còn cảm thấy núi cao đường xa, còn có thời gian giảm xốc để hắn trưởng thành, nhưng Kiều chi sợ hãi của Vương Tam lại làm hắn cảm nhận được nguy hiểm.

…Tối hôm đó, những người Phùng gia tản ra khắp Lư Dương Thành để tìm kiếm những Thiên Ma khác lần lượt trở về, không có bất cứ thu hoạch gì.

Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Đỗ Cách.

Thế giới bên trong khu mô phỏng tên là Đại Càn, chiếm cứ mảnh đất phì nhiêu nhất ở Trung Nguyên, xung quanh nó còn có mấy chục quốc gia nhỏ khác.

Tổng số dân cư của những quốc gia đó gợp lại khoảng chừng hơn tám mươi triệu.

Hiện tại, trong khu mô phỏng chỉ còn hai hơn sáu trăm tuyển thủ.

Hơn sáu trăm người hòa lẫn vào bên trong hơn tám mươi triệu người dân, chẳng khác nào giọt mưa rơi vào trong biển rộng, đến cả bọt nước cũng không bắn lên được.

Dù các tuyển thủ đều sẽ tập trung lựa chọn những môn phái hay thành thị lớn, nhưng Lư Dương Thành có mấy chục vạn người, Phùng gia lại chỉ cử năm sáu người đi.

Năm sáu người tìm kiếm những người đang ẩn giấu bên trong Lư Dương Thành vô cùng rộng lớn, sau khi đoạt xá xong, những tuyển thủ dự thi đó giống y như đúc dân bản xứ, hơn nữa còn có được ký ức của dân bản xứ, chẳng khác nào biển rộng tìm kim.

Gặp được một tên Vương Tam cũng coi như là họ ăn may lắm rồi.

Không tìm được những Thiên Ma khác, Phùng Thế Nghĩa an ủi vài câu rồi bảo họ đi nghỉ ngơi.

Mấy người Đỗ Cách cũng lần lượt đi ngủ.

Phòng của mấy người họ ở sát gần nhau, Phùng Vân Kiệt ở bên cạnh, kế bên hắn ta là Đỗ Cách, kế bên Đỗ Cách là Vương Tam, bên cạnh Vương Tam là Phùng Thế Nghĩa.

Vương Tam mới gia nhập, Phùng Thế Nghĩa không yên tâm về hắn ta, lại sợ hắn ta làm lục đục nội bộ, không dám điểm huyệt đạo của hắn ta như lúc trước nữa, chỉ có thể dựa vào cách thức canh chừng để phòng ngừa hắn ta bỏ chạy.

Mấy đệ tử đích truyền đi ra ngoài tìm kiếm tung tích của Thiên Ma thì ngủ ở mấy phòng đối diện, còn chừa hai người để canh gác.

Canh gác vô cùng nghiêm ngặt như thế, Vương Tam không có võ công thì gần như không thể nào bỏ chạy được. . . .

Đỗ Cách có tính toán riêng, Phùng gia cũng có toan tính khác, nhưng sự đời khó lường, gần như không có bất cứ chuyện gì có thể hoàn thành thuận lợi theo đúng kế hoạch.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào giữa đêm.

Nửa đêm, bởi vì vừa phải đi đường lại vừa phải luyện công nên Đỗ Cách đã ngủ mơ màng, đột nhiên hắn bị hai tiếng kêu rên ngắn ngủi làm giật mình tỉnh lại, sau đó, hắn lập tức nghe được tiếng bước chân cực nhỏ nhưng lại rất dày và tiếng hít thở ở bên ngoài và trên nóc nhà.

Hắn đột nhiên trừng to mắt, xoay người bật dậy, chuyện gì thế này? Tình huống kinh điển trong phim võ hiệp, tập kích giữa ban đêm sao? Nhắm vào họ? Đến nhanh quá rồi đó? Bị lộ sơ hở ở chỗ nào? Trong nháy mắt, trong đầu Đỗ Cách hiện lên một đống nghi vấn, hắn nhanh chóng mặc quần áo vào, cầm kiếm và túi đao đặt trên đầu giường lên:“Nhị đương gia, kẻ địch tấn công. ”
Đỗ Cách gào to để báo động trước, sau đó đột nhiên nín thở.

Bóng đêm rất tối, nhưng ngũ cảm của hắn đã được tăng cường, năng lực nhìn vật trong bóng đêm của hắn hơn xa người thường, hắn loáng thoáng nhìn thấy có một ống thổi đâm thủng lớp giấy cửa sổ, chui vào trong phòng.

Tấn công vào ban đêm công thêm khói mê, mẹ nó đây đúng là combo tiêu chuẩn luôn! Đỗ Cách đột nhiên la to làm đối phương sợ hết hồn, ống thổi đột nhiên rút về, nhưng đã chậm, Đỗ Cách phất tay quăng một thanh phi đao qua bên đó.

Hắn không hề cố ý luyện tập ám khí, nhưng Đỗ Cách cũng không cần phải phóng một đao trúng yết hầu giống như Lý Tầm Hoan.

Chỉ cách nhau chừng ba mét, phi đao văng ra ngoài có thể đâm trúng người là được rồi, với sức lực hiện tại của Đỗ Cách, chỉ cần trúng đích là sẽ đâm thủng một lỗ to, lực sát thương cũng không thua kém gì súng lục.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất