Thích Ngạo Sương huy kiếm ngăn cản, dừng mắt trên người thiên sứ tám cánh đang chật vật. Nàng thu hồi ý trêu đùa vì biết rằng phải giải quyết thiên sứ tám cánh trước mặt thật nhanh. Lãnh Lăng Vân không duy trì được lâu. Thoạt nhìn thì Tẫn Diêm ngang sức với thiên sứ nhưng nếu cứ tiếp tục như thế hắn rất bất lợi. Chu Đế đứng cạnh đó, nắm chặt hai tay, nhìn tình thế trước mắt đầy căng thẳng nhưng không dám mù quáng mà nhúng tay vào. Long Thần đi đâu không ai biết nhưng nếu thiên sứ tám cánh lại gọi Long Thần tới nữa thì xong đời. Tình hình của Lãnh Lăng Vân cũng rất khó khăn. Thiên sứ giang cánh thấy Lãnh Lăng Vân dùng ma pháp Quang Minh thì càng thêm căm giận, biết người trước mặt chính là Thánh tử đã phản bội thần điện Quang Minh, phản bội Nữ Thần nên ra tay càng ác độc hơn. Thiên sứ tám cánh như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười lạnh lùng rồi huy kiếm công kích Thích Ngạo Sương. Lần này, hắn không đấu với nàng mà chỉ quấn chặt lấy khiến nàng không thể thoát ra được.
Lâu sau, Thích Ngạo Sương hơi bực bội. Dường như không thể giết được thiên sứ tám cánh này. Tuy hắn có nhiều vết thương nhưng không có cái nào trí mạng. Đối phương trốn tránh như con cá trạch. Lúc Thích Ngạo Sương quay lại, định giúp người phía sau thì thiên sứ tám cánh như trúng xuân dược quá hạn, công kích dữ dội hơn bình thường. Cứ như vậy khiến Thích Ngạo Sương thấy phiền không chịu nổi. Mà Tẫn Diêm và Lãnh Lăng Vân lúc này đã mệt.
“Loài người đáng chết, dám khiến Nữ thần cao quý đau đầu.” Thiên sứ tám cánh dùng hết sức để chống lại bảo kiếm của Thích Ngạo Sương, nghiến răng nghiến lợi mà nói, trong đôi mắt hiện ra ý cười lạnh lẽo, “Ngươi cho rằng chỉ có mấy người chúng ta thôi sao? Ngươi cho rằng chúng ta sẽ để ngươi tìm được Thí Thiên Thần Vũ à? Ngươi cho rằng những người giúp ngươi tìm thần khí còn sống à?”
Mắt Thích Ngạo Sương mở lớn, lập tức hiểu ra lời của thiên sứ tám cánh là có ý gì! Sở Tâm và Đông Phong Hầu gặp nguy hiểm! Thiên sứ tám cánh thấy mặt Thích Ngạo Sương càng đen lại thì càng thêm đắc chí, sự tức giận vừa nãy giảm đi không ít.
“Ha ha, chỉ sợ bây giờ bọn chúng đến xương cũng không còn!” Thiên sứ tám cánh càng cười như điên không kiêng nể gì, gương mặt biến thành màu đen vặn vẹo, nụ cười tràn đầy dữ tợn.
“Ngươi…” Thích Ngạo Sương cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ nét mặt của nàng. Nàng chỉ thốt ra một chữ qua kẽ răng như thế. Đột nhiên, một luồng khí lạnh có để đóng băng người khác tản ra từ người nàng.
“Sao? Rất đau lòng? Rất lo lắng?” Thiên sứ tám cánh cười ha hả, nghĩ rằng Thích Ngạo Sương bị đả kích, tinh thần đang trong lúc yếu ớt nhất, là cơ hội tốt. Vậy nên hắn vung thanh kiếm lớn trong tay, điên cuồng công kích Thích Ngạo Sương.
Nhưng Thích Ngạo Sương không di chuyển, chỉ bình tĩnh giơ kiếm lên đỡ. Nàng đỡ công kích sắc bén của thiên sứ rất thoải mái.
Cái gì? Thiên sứ tám cánh kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương. Nàng bị kích thích như thế mà còn nhẹ nhàng chặn kiếm của hắn lại như vậy khiến hắn ngẩn ra. Thế nhưng, sau đó, sát khí bài sơn đảo hải cứ như vậy mà bao phủ lấy hắn. Một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng hắn. Hắn lui lại theo bản năng.
“Hừ!” Bỗng Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, đôi mắt sâu như đầm nước lạnh, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra khiến người khác run sợ.
Thiên sứ tám cánh ngây ngẩn bởi vì hắn nhìn thấy một tia sáng màu đỏ ánh lên trong đôi mắt của Thích Ngạo Sương.
Ánh sáng màu đỏ?! Thiên sứ tám cánh chớp mắt, muốn nhìn rõ có thật là mắt Thích Ngạo Sương biến thành màu đỏ hay không nhưng ngay sau đó, trước mắt hắn chỉ toàn là màu đỏ.
Đó là máu của hắn đang phun ra.
Đau đớn kịch liệt khiến hô hấp hắn như ngừng lại. Kiếm trong tay Thích Ngạo Sương cứ như vậy mà xuyên qua ngực phải của hắn. Máu tươi phun ra.
“Máu của người chim màu đỏ à?” Thích Ngạo Sương cười lạnh, đâm mạnh tay hơn. Thiên sứ tám cánh kêu thảm, máu tươi phun ra như suối. Hắn lảo đảo lui lại, tránh xa Thích Ngạo Sương.
Bốn thiên sứ giang cánh thấy thế, bỏ đối thủ của mình, nhanh chóng hợp lại với thiên sứ tám cánh. Tay trái của bốn thiên sứ cùng làm một dấu tay, một kết giới được tạo thành trước mặt Thích Ngạo Sương, ngăn bước chân của nàng lại.
Năm thiên sứ tập trung một chỗ, cùng đưa tay phải ra, Thích Ngạo Sương vừa vung kiếm phá kết giới thì năm thiên sứ nhanh chóng tạo một dấu tay đơn giản trong không trung. Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng trắng bao phủ bọn họ, bóng dáng của bọn họ biến mất vào giờ khắc này.
“Là trận truyền tống.” Lãnh Lăng Vân ho nhẹ, bước lên, trầm giọng nói.
“Trận truyền tống?” Tẫn Diêm thu kiếm, nhìn khoảng không phía trước, cau mày.
“Phải do năm thiên sứ cùng làm, truyền tống tới nơi sức mạnh của Quang Minh lớn nhất, là phân điện gần đây.” Lãnh Lăng Vân giải thích, phất tay dùng ma pháp trị thương. Màu trắng phủ lên Thích Ngạo Sương. Vết thương trên người nàng khôi phục với tốc độ nhanh chóng. Tẫn Diêm im lặng, bởi vì vết thương trên người Lãnh Lăng Vân nặng hơn Thích Ngạo Sương nhiều.
“Chủ nhân!” Chu Đế nước mắt lưng tròng, bay vọt lên, cẩn thận kiểm tra xem Tẫn Diêm có bị thương không. Vừa khóc vừa nói, “Thật xin lỗi chủ nhân. Ta không thể giúp người. Ta sợ, sợ Long Thần sẽ tới bắt ta đi. Ta không muốn bị Long Thần đưa đi. Nhưng, nhưng, chủ nhân, ta… chỉ cần bọn họ quá, quá… Ta sẽ mặc kệ, sẽ ra tay.”
“Ta biết!” Tẫn Diêm thông cảm, vươn tay sờ đầu Chu Đế, nói nhẹ nhàng, “Ngươi làm rất tốt. Ngươi không thấy chúng ta không sao à? Nếu ngươi cũng bị đưa đi thì chúng ta muốn tới nơi khác sẽ tốn nhiều thời gian hơn.”
Chu Đế vẫn nghẹn ngào.
Áo Tư Kháp khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn Thích Ngạo Sương vẫn im lặng. Mặt Thích Ngạo Sương âm u, không nói gì.
“Sở Tâm và Đông Phong Hầu gặp nguy hiểm.” Nàng tựa như nghiến nát từng chữ một.
“Cái gì?!” Mọi người kinh ngạc. Chỉ có Áo Tư Kháp là vẫn chẳng để ý gì như cũ.
“Cuối cùng thì Nữ Thần Quang Minh đã hành động.” Mặt Thích Ngạo Sương rất khó coi. Nàng phải lấy đủ bộ thần khí thì mới có thể giết chết Nữ Thần Quang Minh. Mà Nữ Thần Quang Minh chỉ cần lấy được một thần khí là có thể khiến Thích Ngạo Sương thất bại trong gang tấc. Bây giờ điều khiến nàng lo lắng nhất là Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu không phải là đối thủ của những thiên sứ này. Năm thiên sứ đối phó với bọn họ, còn có cả một thiên sứ tám cánh. Còn bên Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu thì sao đây? Đừng nói là thiên sứ tám cánh, chỉ cần một thiên sứ giang cánh là bọn họ đã không thể đối phó được!
“Lập tức đi tìm bọn họ.” Thích Ngạo Sương không còn để ý gì nữa. Tuy tộc Địa Tinh đã ở phía trước, thần khí cũng gần trong gang tấc nhưng trong lòng của Thích Ngạo Sương lúc này chỉ lo cho an nguy của Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu.
Mọi người không có ý kiến gì khác. Bọn họ biết bên nào nặng bên nào nhẹ. Chu Đế lập tức hóa thành rồng, đưa mọi người bay vào đám mây.
Bọn họ muốn tới tộc Thú Nhân ngay lập tức. Nơi đến đầu tiên của Đông Phong Hầu và Kiều Sở Tâm là đây. Tính toán thời gian một chút, có lẽ bọn họ còn chưa tới.
Lúc này, Hắc Long Bản bị trói thành bánh chưng, đặt trên đám mây bảy sắc. Một ông lão mặt mày hồng hào, tinh thần rất tốt ngồi cạnh hắn. Ông lão này chính là Long Thần.
“Hu hu a a ~~ a a~” Hắc Long Bản vẫn đang giãy giụa một cách vô nghĩa.
Long Thần cúi đầu nhìn Hắc Long Bản, vươn tay chọc chọc vào Hắc Long Bản đang không thể nhúc nhích. Hắn trợn to hai mắt, càng giãy giụa mạnh hơn.
“Kêu cái rắm ấy.” Long Thần vừa mở miệng đã khiến Hắc Long Bản như bị sét đánh. Giọng nói vang vọng đầy uy nghiêm mà lại nói những lời như vậy. Lúc bị bắt, Hắc Long Bản không chú ý tới Long Thần nói rằng ta đưa thằng nhóc này đi. Lúc đó hắn đang khổ sở giãy giụa, tìm cách thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của Long Thần.
“Hu hu!” Hắc Long Bản vặn vẹo, kêu mạnh hơn.
“Sao ngươi lại ngu như thế chứ? Toàn gây tai họa cho ta thôi.” Long Thần đứng dậy, bất ngờ nổi cơn giận dữ, nhấc chân đạp Hắc Long Bản khiến hắn kêu đến mức hoa mắt chóng mặt.
“Ngươi gây tai họa thì cứ việc, sao lại chọc vào Nữ Thần Quang Minh vậy? Ngươi chọc con nhóc này cũng thôi đi, còn cho đối phương biết thân phận của ngươi! Ngươi là rồng hay là heo vậy?” Mặt Long Thần vốn đỏ, bây giờ cả tai và cổ cũng đỏ, không biết là đang tức giận hay vui sướng.
“Hu hu?” Hắc Long Bản nghe ra chỗ kỳ lạ. Ý là không trách mình chọc tới Nữ Thần Quang Minh à?
“Ngươi ỉa không biết chùi đít à? Còn phải để ta đến lau cho ngươi! Ngươi là Long tộc chứ không phải heo! Dùng cái đầu của ngươi ấy!” Long Thần càng đạp mạnh hơn, vừa dạy dỗ vừa không quên dùng chân. Hắc Long Bản bị đạp đến mức khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng, Long Thần mắng xong, đạp thoải mái mới hài lòng ngồi xuống. Búng nhẹ ngón tay, cởi trói cho Hắc Long Bản. Hắc Long Bản nửa sống nửa chết nằm trên mây, thở mạnh.
“Ta thấy ngươi nham hiểm vô sỉ đạp tên Long Vương ngu ngốc trước kia xuống đài, xem như cũng có tài, còn định khen ngươi. Kết quả là ngươi xem xem ngươi đã làm chuyện chó má gì? Làm cho con nhóc Nữ Thần Quang Minh kia tới chỗ ta tố cáo!” Long Thần càng nói càng tức, định ra tay dạy dỗ Hắc Long Bản nữa. Hắc Long Bản dùng kỹ xảo và tiềm năng trong cơ thể lăn qua bên cạnh, tránh khỏi móng vuốt ma quỷ của Long Thần.
Bây giờ Hắc Long Bản đã hoàn toàn hiểu rõ một chuyện: đó là Long Thần mà bọn họ sùng kính căn bản tốt cái chim ấy! Ông lấy vô liêm sỉ làm vinh dự, là lão già u ám phúc hắc.
“Long Thần điện hạ cao quý, thần…” Hắc Long Bản vừa mở miệng liền bị cốc một cái vào đầu.
“Đừng có giả vờ, đồ miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo. Ngươi đang mắng ta là ông lão cặn bã đấy thôi.” Long Thần cười như không cười, nhìn Hắc Long Bản đầy nguy hiểm.
“Vâng! Vậy thì sao? Ông già cặn bã đáng chết, sao lại bắt ta đi? Chẳng lẽ Long tộc chúng ta mà phải sợ Nữ Thần Quang Minh à?” Hắc Long Bản thăm dò tính tình của Long Thần, bật thốt lên câu hỏi không biết trên dưới.