Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 26: Mắt tím, tóc bạch kim

“Ngươi không sợ gia gia trách tội ngươi sao?” Giọng nói thật thấp của Khắc Lôi Nhã truyền tới tai Tẫn Diêm. Trong giọng nói không mang theo lo lắng.

“Trách nhiệm của ta là bảo vệ ngươi an toàn.” Giọng nói của Tẫn Diêm truyền vào tai Khắc Lôi Nhã, không có một tia do dự nào.

Khắc Lôi Nhã không nói gì nữa, nhẹ nhàng tựa vào khoang xe, lạnh nhạt nói: “Trở về đi thôi.”

Hai ngày tiếp theo cực kỳ yên lặng. Lạp Tây Á không trở về nhà. Công Tước Cổ Đốn cũng không đề cập tới.

Khắc Lôi Nhã vẫn buổi sáng học văn học địa lý các loại, buổi chiều học cưỡi ngựa. Tạp Mễ Nhĩ mỗi ngày vẫn xuất hiện tại thư phòng vào buổi sáng như cũ. Khắc Lôi Nhã thấy kỳ quái bởi vết thương Tạp Mễ Nhĩ không tiến triển chút nào. Ai có thể tổn thương học giả tôn kính này nặng đến như vậy? Tại sao Tạp Mễ Nhĩ lại muốn giấu giếm?

Rất nhanh đã tới chủ nhật. Thiệp mời của công chúa Mã Lệ Ti đã sớm đưa tới. Bên Công Tước Cổ Đốn dĩ nhiên là hoàng đế bệ hạ mời.

Khắc Lôi Nhã phục trang lộng lẫy theo Công Tước Cổ Đốn lên xe ngựa đi tới bữa tiệc. 

“Công Tước Cổ Đốn đại nhân đến.” Vừa xuống xe ngựa bước lên thảm đỏ, người hầu ở cửa đã thấy họ, hắng giọng hô lên.

Khi Cổ Đốn và Khắc Lôi Nhã xuất hiện ở cửa đại sảnh, ánh mắt mọi người đều dồn về đây. Đại hồng nhân bên cạnh hoàng đế bệ hạ, nên không thể thiếu người muốn đến tranh thủ tình cảm. Mọi người nhìn thấy người đang đứng bên cạnh Công Tước Cổ Đốn thì sững sờ. Không phải là thiếu nữ thiên tài Lạp Tây Á, mà là Khắc Lôi Nhã! Công Tước Cổ Đốn đã sớm mệnh lệnh không cho phép hoa si này tham gia bất cứ bữa tiệc hoàng gia nào. Tại sao lại tự mình dẫn nàng xuất hiện?

Khắc Lôi Nhã một thân quần áo trắng như tuyết, đường viền hoa tầng tầng lớp lớp, là tiêu chuẩn dùng cho cung yến. Bên hông là một đóa hoa Sắc Vi màu hồng khác biệt, càng giúp nàng thêm xinh đẹp. Chỉ là vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt nàng khiến mọi người cảm thấy lạ lùng, nhưng lại có sức hấp dẫn không nói thành lời. Ai đã nhìn thấy nàng đều không tránh khỏiphải quan sát thật kỹ.

Chủ nhân bữa tiệc – công chúa Mã Lệ Ti – vừa nhìn thấy Khắc Lôi Nhã liền vui mừng cực kỳ. Nhưng nàng vẫn giữ vẻ ưu nhã từ từ đi tới.

“Chúc mừng công chúa điện hạ nhiều thêm một tuổi.” Công Tước Cổ Đốn khẽ nâng tay công chúa Mã Lệ Ti, hôn lên mu bàn tay nàng.

“Cám ơn ngài, Công Tước đại nhân. Có ngài tham dự là vinh hạnh của ta.” Công chúa Mã Lệ Ti nở nụ cười cung đình tiêu chuẩn, lễ phép đáp lại.

Khắc Lôi Nhã ở một bên khẽ hành lễ.

“Ôi, đồ đệ bảo bối, ngươi đã đến rồi. Sao lại chậm như vậy?” Một giọng nói đột ngột chen vào. Giọng nói bỉ ổi này không cần đoán cũng biết là của lão đầu háo sắc Khắc Lý Phu.

“Sư phụ.” Khắc Lôi Nhã nhìn Khắc Lý Phu đang đi tới thật nhanh nhàn nhạt đáp một tiếng. Hắn mặc một trường bào Ma Pháp thật lớn, hối hả chạy tới.

Những lời này của Khắc Lý Phu như một tiếng bom oanh tạc đám người. Đồ đệ bảo bối? Sau đó lại là hoa si gọi sư phụ? Chắc là đúng lúc một đệ tử của đại sư Khắc Lý Phu tới thôi. Mọi người nhìn về phía cửa nhưng không thấy ai đi vào cả.

Khóe miệng Công Tước Cổ Đốn nâng lên một nụ cười không dễ phát giác. Ông muốn chính là hiệu quả này. Bữa tiệc tối nay là thời cơ tốt để công bố tin tức. Phải tận mắt nhìn thấy mới đủ rung động lòng người.

“Ôi, ta nhớ ngươi muốn chết.” Khắc Lý Phu vươn tay muốn ôm Khắc Lôi Nhã. Ánh mắt nàng lạnh lẽo, lui về sau hai bước. Công Tước Cổ Đốn nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Khóe miệng Khắc Lôi Nhã giựt giựt. Khắc Lý Phu mở cờ trong bụng ôm nàng. Nhưng không ai thấy nàng vươn tay chống đỡ lồng ngực hắn, không để hắn lại gần mình.

Đại sảnh sôi trào! Đại sư Khắc Lý Phu – nhân vật truyền kỳ - xuất hiện trong bữa tiệc tối nay đã để mọi người phải nghẹn họng trân trối. Một màn này còn chấn động hơn! Đại sư Khắc Lý Phu gọi hoa si là đồ đệ bảo bối, còn thân thiết ôm nàng như vậy.

Công chúa Mã Lệ Ti cũng ngây ngẩn cả người, một hồi lâu không lấy lại được tinh thần.

Khắc Lý Phu thu tay về. Ánh mắt bỉ ổi dừng trên làn váy của Khắc Lôi Nhã. Viền tơ trùng điệp từng tầng thật là mê người.

“Ta nói rồi, ngươi dám can đảm vén váy ta lần nữa, ta làm thịt ngươi.” Từ kẽ răng Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo phun ra một câu. Huống chi là trường hợp như thế này!

Khắc Lý Phu cũng hiểu điều này, cười hắc hắc, vươn tay kéo Khắc Lôi Nhã đi qua hướng khác. Hắn không thèm để ý đến Công Tước Cổ Đốn và công chúa Mã Lệ Ti. Nàng áy náy quay lại gật đầu một cái với công chúa.

Công Tước Cổ Đốn không có một tia không thích nào. Khắc Lý Phu vẫn là bộ dáng này. Hắn có tư cách cao ngạo không thèm để quý tộc vào mắt. Trong lòng Công Tước Cổ Đốn thật vui mừng. Hôm nay tới yến hội đều là những nhân vật có mặt mũi. Hiện tại họ đều chứng kiến tận mắt Khắc Lôi Nhã là đệ tử của đại sư Khắc Lý Phu.

Công chúa Mã Lệ Ti còn sừng sờ ở đó, ngơ ngác nhìn Khắc Lý Phu lôi Khắc Lôi Nhã đi. Trong một ngõ ngách của đại sảnh, một đôi con ngươi âm trầm nhìn cảnh tượng này.

“Lạp Tây Á, đừng nhìn nữa.” Nam tử trẻ tuổi bên cạnh không đành lòng, nhẹ nói.

Lạp Tây Á không nói gì, chỉ theo dõi bóng lưng Khắc Lôi Nhã. Sắc mặt nàng tái nhợt. Tổn thương Tẫn Diêm gây ra vẫn chưa khỏi hẳn. Mặc dù đã tìm Mục Sư trị liệu nhưng đấu khí của hắn quá bá đạo, không có cách nào hoàn toàn chữa trị được. Bên cạnh Lạp Tây Á chính là hai vị sư huynh của nàng. Bọn họ trừ áy náy vì không cứu kịp Lạp Tây Á, còn có chút khó hiểu. Thật không hiểu vì sao nàng không bẩm báo việc này với Công Tước Cổ Đốn để người trừng trị tên kỵ sĩ tàn bạo, vô pháp vô thiên này. Một người đã từng nói nghi vấn này, nhưng Lạp Tây Á chỉ cười lạnh một tiếng: “Ta không phải đứa bé đánh không được thì tìm người lớn khóc lóc kể lể.” Nàng âm trầm nhìn bóng lưng Khắc Lôi Nhã, không biết đang nghĩ gì.

“Lạp Tây Á, chúng ta sẽ báo thù cho ngươi.” Đại sư huynh cau mày nói đầy căm hận. “Không, các ngươi đừng nhúng tay vào.” Giọng nói Lạp Tây Á trong nháy mắt hạ nhiệt độ, lạnh lùng phun ra một câu.

“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không đánh lại tên kỵ sĩ đó? Hắn là Đại Kiếm Sư!” Nhị sư huynh cắn răng, lo lắng nói. Tình huống ngày đó quả thật vượt qua dự liệu của bọn chúng. Không ngờ kỵ sĩ đó sẽ ra tay. Càng không ngờ hắn lại là Đại Kiếm Sư. Ma Pháp Sư sợ nhất là kỵ sĩ công kích gần người và mũi tên bay tới từ chỗ tối. Những thứ này đối với việc niệm chú ngữ dài dòng kéo dài khi Ma Pháp Sư tiến hành công kích là đả kích trí mạng mang tính hủy diệt.

Lạp Tây Á trầm mặc. Ánh mắt nàng thâm thúy. Nàng cảm thấy có gì đó không đúng. Thiếu nữ tóc vàng lạnh lùng, đáy mắt không có nhiệt độ đó thật sự là tỷ tỷ hoa si ngu ngốc của mình sao? Quả thật mình đã bị ghen tỵ che mất tâm trí và hai mắt (tầm nhìn). Người kia rốt cuộc có chỗ gì hơn người, có thể khiến Tẫn Diêm trung thành như thế? Lại có chỗ nào hơn người để đại sư Khắc Lý Phu thu làm đệ tử? Mình nhất định phải tìm ra đáp án.

Khắc Lôi Nhã bị Khắc Lý Phu lôi tới ban công. Ở trên ban công có một người đang đứng im lặng. Nơi này rất an tĩnh, không ai dám tới quấy rầy. Ai đang ở đây?

“Lao Nhĩ, lão tới đây một chút. Đây là đệ tử ta mới thu. Ngươi không tin lời ta thì nhìn đi.” Khí lạnh trong lỗ mũi Khắc Lý Phu phun lên người đang đứng trên ban công.

Khắc Lôi Nhã giật mình, nhìn người đứng ở đó. Mặt người nọ trang nghiêm, một thân hồng y. Cái mũ cũng là màu đỏ. Dấu hiệu mặt trời nhỏ cho thấy hắn là người của Quang Minh thần điện. Hồng Y Giáo Chủ! Chỉ đứng dưới Giáo Hoàng. Tiệc sinh nhật của công chúa điện hạ lần này hắn là đại diện cho thần điện Quang Minh. Mặc dù thần quyền và vương quyền vĩnh viễn đều sẽ có xung đột, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ hài hòa. 

Khi Khắc Lôi Nhã quan sát lão giả trước mắt, lão cũng đồng thời quan sát nàng. Dần dần, đáy mắt lão giả xuất hiện kinh ngạc, ghen tỵ.

“Lão già kia. Thật là dẫm phải cứt khủng long (ôi mẹ của ta ơi T.T). Có thể thu được đồ đệ như vậy!” Lão giả trang nghiêm khạc ra câu nói như vậy khiến khóe miệng Khắc Lôi Nhã khẽ co quắp. Lời như vậy lại từ một lão giả trang nghiêm, thật quái dị vô cùng. Huống chi người này lại là Hồng Y Giáo Chủ. Lão đầu này, rất có ý tứ, cũng rất đáng yêu! Không giống kẻ dối trá.

“Giáo chủ đại nhân, xin chào. Lần đầu gặp mặt. Ta là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Nàng ưu nhã chào một cái, không kiêu ngạo không tự ti.

“Đứa bé ngoan. Thật là khác với cái lão già kia. Hay ngươi bỏ hắn đi, rồi bái ta làm thầy. Ta nhất định sẽ…” Lời của Lao Nhĩ chưa nói hết, đã bị Khắc Lý Phu giận dữ kéo miệng.

“Cái đồ miệng chó không thể khạc ra ngà voi. Ta nhổ vào! Ngươi cho ta là không khí sao? Dám trước mặt ta giành đồ đệ của ta?” Khắc Lý Phu liều mạng xé miệng Lao Nhĩ, khiến miệng của Lao Nhĩ kéo ra hai bên thành miệng cá mè (liên ngư).

“Ngươi với tính tình này sẽ dạy hư đồ đệ của ngươi!” Nước miếng Lao Nhĩ thiếu chút nữa chảy xuống, lời phản bác cũng không rõ ràng.

Đang lúc hai người không có hình tượng mà đánh nhau, có một người đi vào ban công. Người này, Khắc Lôi Nhã đã gặp.

“Sư phụ.” Một giọng nói lành lạnh nhẹ nhàng truyền đến. Khắc Lôi Nhã quay đầu lại.

Mắt tím, tóc bạch kim. 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất