“Bảo Châu trong tay ngươi có liên quan đến việc chấn hưng gia tộc Lý thị!” Lời nói của Lý Minh Ngữ khiến Khắc Lôi Nhã giật mình.
“Nói thật với ngươi, viên ngọc quý trong tay ngươi tên là Bảo Châu Thương Lan, vốn là một thể với Thương Lan của ta.” Lý Minh Ngữ lấy ra một khí cụ bằng đồng, đặt trước mặt Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã thấy khí cụ đó chạm rỗng ở bên trong. Vị trí này có cùng kích cỡ với viên ngọc quý trong tay nàng.
“Cho nên?” Khắc Lôi Nhã nhìn Thương Lan trong tay Lý Minh Ngữ, hỏi.
“Thương Lan chỉ dẫn dắt chìa khóa. Khi Bảo Châu Thương Lan kết hợp với Thương Lan thì sẽ chỉ rõ nơi có bảo vật. Tìm được bảo vật cũng là lúc chúng ta chấn hưng được gia tộc Lý thị.” Lý Minh Ngữ chậm rãi nói ra mục đích của mình.
“Bảo vật là gì mà có thể chấn hưng được một gia tộc?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.
“Là một thanh thần khí, một thanh kiếm – kiếm Thương Lan. Đời trước của Lý thị không biết đã tốn bao nhiêu tinh thần và thể lực, trải qua rất nhiều lần chế tạo mới tạo ra được thanh kiếm này. Vào lúc huy hoàng nhất của gia tộc Lý thị đã sai người giấu bảo kiếm đi. Họ muốn đời sau của mình không dựa vào lực lượng này vẫn có thể phát triển. Nhưng hiện nay gia tộc Lý thị càng ngày càng sa sút. Chúng ta cần thanh thần khí này.” Lý Minh Ngữ nói rất chi tiết nhưng lại khiến Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.
“Ngươi nói cho ta biết nhiều như vậy, không sợ ta cướp đoạt Thương Lan, tự đi tìm bảo vật sao?” Khắc Lôi Nhã nói.
“Ngươi không có năng lực đó. Ta có thể lấy mạng ngươi ngay lập tức.” Lý Nguyệt Văn bên cạnh mở miệng, nói đầy khinh thường.
“Vậy thì các ngươi cũng đừng nghĩ có thể an toàn rời khỏi đây. Càng đừng nghĩ đến chuyện đi tìm thần khí để chấn hưng gia tộc.” Khắc Lôi Nhã hời hợt đáp trả.
Lý Nguyệt Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt không sao cả của Khắc Lôi Nhã, hận ngứa cả mắt. Tiểu nha đầu này không đáng yêu chút nào!
“Ngươi tìm được cũng không thể sử dụng được. Người rút được kiếm Thương Lan lên phải có huyết thống Lý gia. Phải được kiếm Thương Lan đồng ý mới có thể rút nó ra được. Phải có ý chí kiên cường, can đảm, quyết tâm và có ràng buộc với Lý thị mới có thể rút kiếm Thương Lan ra và sử dụng nó.” Lý Minh Ngữ không hề hoang mang mà nói.
Vừa nghe, Khắc Lôi Nhã liền cảm thấy hứng thú: “Thần khí đều có linh tính như vậy sao? Có thể tự chọn chủ nhân cho mình?”
“Là thần khí thì dĩ nhiên có chỗ phi phàm.” Lý Minh Ngữ giải thích.
“Có thể đưa Bảo Châu Thương Lan cho ngươi. Nhưng ta có một điều kiện.” Khắc Lôi Nhã vuốt viên ngọc trong tay, chậm rãi nói.
“Điều kiện gì?” Lý Minh Ngữ hỏi ngay lập tức.
“Ta muốn đi cùng các ngươi. Ta muốn xem thần khí rốt cuộc là như thế nào, thuận tiện rèn luyện mình.” Khắc Lôi Nhã nhìn viên ngọc quý trong tay, trầm giọng.
“Rèn luyện mình? Quả thật ngươi bây giờ yếu như con gà con.” Lý Nguyệt Văn chế giễu.
“Ta sẽ mạnh mẽ hơn.” Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Văn đang cười cợt, nói rất nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt Lý Nguyệt Văn cứng đờ. Nàng hoàn toàn mất hồn trong ánh mắt kiên định của Khắc Lôi Nhã.
“Nhưng phải đợi mười ngày.” Khắc Lôi Nhã cất viên ngọc quý, hờ hững nói. “Tại sao?” Lý Nguyệt Văn cau mày, không vui mà hỏi.
“Mười ngày nữa là sinh nhật ta. Sinh nhật lần đầu tiên. Mặc dù không thích nhưng gia gia đã mời rất nhiều người đến dự tiệc. Ta không thể ném mọi người lại được.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng nói. Trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ.
Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn liếc nhìn nhau. Họ đều nhận ra được tia phức tạp trong mắt đối phương.
“Được. Ta sẽ chờ mười ngày. Hy vọng ngươi tuân thủ lời hứa của mình.” Lý Minh Ngữ đứng dậy, nói đầy dứt khoát “Mười ngày sau chúng ta chờ ngươi ở khách sạn lớn nhất ở cửa đông.”
“Được.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, đứng dậy “Ta tiễn ngươi ra cửa.”
Sau khi tiễn hai huynh muội Lý thị, trở lại đại sảnh thì Khắc Lôi Nhã thấy Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm còn đang nhìn những đồ trang sức kia. Nàng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn đi trên đường phố đế đô. Hai người đều im lặng. Hình như đang tự hỏi mình gì đó.
“Đại ca, tiểu nha đầu này không đáng yêu chút nào.” Một lúc lâu sau Lý Nguyệt Văn mới lên tiếng.
“Nhưng không phải muội cũng rất thích nàng, rất tin nàng sao?” Lý Minh Ngữ nói một câu trúng tim đen của Lý Nguyệt Văn.
“Hừ!” Lý Nguyệt Văn ngoảnh đầu sang một bên, không nói gì.
“Nàng rất giống người kia.” Ánh mắt Lý Minh Ngữ buồn rầu, nhẹ nhàng nói.
“Giống ở đâu? Nha đầu hung dữ không đáng yêu này giống dì Duệ dịu dàng kiên cường của chúng ta chỗ nào?” Lý Nguyệt Văn khó chịu phản bác.
“Ánh mắt của các nàng đều rất kiên định.” Lý Minh Ngữ nhẹ nhàng nói một câu khiến Lý Nguyệt Văn im lặng. Trong đầu Lý Nguyệt Văn nhớ lại ánh mắt kiên định của Khắc Lôi Nhã khi nói câu ta sẽ mạnh mẽ hơn.
“Vậy chúng ta sẽ chờ mười ngày?” Lý Nguyệt Văn hỏi.
“Ừ, cho nàng đi cùng để rèn luyện mình cũng tốt. Ta cũng muốn xem đứa nhỏ của dì Duệ là người như thế nào.” Lý Minh Ngữ cười nhạt một tiếng.
“Hừ!” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, lập tức đi lên phía trước.
Lý Minh Ngữ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, theo sau. Hắn quá hiểu tính tình của muội muội mình rồi, luôn là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, nói năng chua ngoa nhưng tâm tính hiền lành.
Hôm sau, mới sáng sớm Khắc Lôi Nhã đã cưỡi Phong Báo đến Công Hội Ma Pháp tìm Khắc Lý Phu. Vì Ngõa Nhĩ Đa là Pháp Sư Hắc Ám nên nếu không giấu kín hơi thở của hắn thì sẽ không thể xuất hiện một cách quang minh chính đại được. Huống hồ hắn còn là người bị thần điện Quang Minh truy nã. Mấy ngày nay hắn đều đóng cửa làm tổ trong phòng, nói cho oai là đóng cửa tu luyện để khôi phục lại trình độ trước kia.
Lúc Khắc Lôi Nhã dừng trước cửa Công Hội Ma Pháp thì Tẫn Diêm cũng vừa tới. Không biết tên này di chuyển bằng gì nữa. Nàng có thể khẳng định là hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình vắng mặt vào buổi sáng nàng gặp nạn. Hiện tại hắn lại càng bảo vệ nàng một tấc không rời.
Khắc Lôi Nhã quen đường quen nẻo đi thẳng tới trước cửa phòng thí nghiệm của Khắc Lý Phu. Nàng nghe thấy một tiếng kêu kỳ quái phát ra từ bên trong.
“Sư phụ?” Khắc Lôi Nhã kinh hãi, không gõ cửa mà trực tiếp xông vào. Trong phòng dày đặc khói, Khắc Lý Phu đang khoa tay múa chân xua bớt khói đi.
“A, Khắc Lôi Nhã, con đến rồi hả?” Khắc Lý Phu xua tan hết đám khói dày đặc, cười híp mắt hỏi Lôi Nhã.
“Sư phụ, người đang làm gì vậy?” Khắc Lôi Nhã kinh ngạc nhìn căn phòng bừa bãi, hỏi.
“Cái này là lão già Lao Nhĩ nhờ ta làm. Cái gì mà Tiểu Thủy Tinh (quả cầu nước nhỏ) cảm nhận hơi thở hắc ám.” Khắc Lý Phu lắc đầu đầy phiền não “Làm cả ngày mà chỉ ra Tiểu Thủy Tinh giấu kín hơi thở hắc ám chứ không thể cảm nhận được nó.” Khắc Lý Phu chỉ đống hỗn độn, nói đầy ngượng ngùng.
“Tiểu Thủy Tinh giấu kín hơi thở hắc ám?” Vừa nghe, Khắc Lôi Nhã liền vui vẻ. Thật là trùng hợp.
“Đúng vậy. Vật này tốt lắm đó. Nhưng không cảm nhận được hơi thở hắc ám.” Khắc Lý Phu phiền não kéo tóc của mình. Chẳng biết tên Lao Nhĩ đó muốn làm gì nữa. Hắn chỉ nói là Thế Lực Hắc Ám đang chậm rãi ăn mòn nội bộ quyền quý mà không nói rõ ràng là có chuyện gì cả. Còn nhờ mình làm thứ đồ khó như thế này nữa. Chẳng lẽ chỉ nhờ vậy mà có thể tra được mọi chuyện sao?
“A, sư phụ, vậy người định làm gì với thứ này?” Khắc Lôi Nhã nhìn một đống thủy tinh nhỏ trong suốt trên bàn, hỏi.
“Đều là thứ vô dụng. Con thích thì cứ cầm lấy làm đồ trang trí cũng được.” Khắc Lý Phu nghiêng đầu nhìn những đồ dùng vừa mới tạo ra. Hắn đang suy nghĩ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.
“Được. Sư phụ, cám ơn người. Con đi đây.” Khắc Lôi Nhã không chút khách khí mà thu toàn bộ những quả cầu thủy tinh lại, nghênh ngang rời đi.
“Khắc Lôi Nhã, con tìm ta có chuyện gì không?” Khắc Lôi Nhã đi tới cửa thì Khắc Lý Phu mới nhớ ra, hỏi.
“Không có gì. Chỉ là đến thăm sư phụ để dặn dò người chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe.” Khắc Lôi Nhã ném cho Khắc Lý Phu một nụ cười rực rỡ, bước khỏi cửa rồi khép cửa lại.
Khắc Lý Phu gật đầu đầy vui mừng. Trong lòng hắn rất ngọt ngào. Khắc Lôi Nhã đã biết đau lòng cho sư phụ này của nàng rồi.
Khắc Lôi Nhã trở lại nhà Tạp Mễ Nhĩ, gõ cửa phòng Ngõa Nhĩ Đa.
Khuôn mặt thanh tú của Ngõa Nhĩ Đa lộ ra. Hắn thấy Khắc Lôi Nhã thì hỏi đầy nghi ngờ: “Khắc Lôi Nhã, mới sáng sớm mà đã tìm ta có chuyện gì à?”
“Cái này có thể giấu kín hơi thở hắc ám trên người ngươi không?” Khắc Lôi Nhã móc ra một túi Tiểu Thủy Tinh đưa cho Ngõa Nhĩ Đa.
Ngõa Nhĩ Đa nhận lấy. Vừa nhìn hắn liền trợn to mắt, không thể tin, ngẩng đầu nhìn Khắc Lôi Nhã, hỏi: “Đây chính là thủy tinh giấu kín hoàn mỹ nhất! Ngươi kiếm được ở đâu mà nhiều như vậy? Trời ạ, thật nhiều. Ngươi có biết túi thủy tinh này mà đem ra chợ đen bán thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền không?”
Khắc Lôi Nhã cau mày, muốn đoạt lại: “Nếu không cần thì trả cho ta. Nhiều lời vô ích.” Khắc Lôi Nhã thầm than trong lòng. Ma Pháp Sư quả nhiên là nghề hao tiền tốn của. Chỉ tùy tiện làm một đồ vật thí nghiệm cũng đắt như vậy. Nàng đã hiểu vì sao Khắc Lý Phu lại mập chảy mỡ ra như vậy.
“Muốn chứ, sao lại không? Vậy là ta có thể đường hoàng mà ra ngoài rồi.” Ngõa Nhĩ Đa vội vàng cất cái túi vào trong ngực, sau đó ngẩng đầu cười hì hì, nói: “Khắc Lôi Nhã, ngươi thật lo lắng cho ta a. Chẳng lẽ ngươi…”
Chưa nói hết câu thì một tiếng kêu thảm thiết đã vang dội cả phòng, đánh thức toàn bộ người trong nhà.
Mọi người mở cửa thò đầu ra thì thấy Khắc Lôi Nhã mặt không đổi sắc đi qua hành lang. Mà Ngõa Nhĩ Đa đang ngồi chồm hổm trước cửa phòng, rên rỉ thê thảm.
Buổi chiều, Ô Mã Lý đưa kim phiếu tới nhà Tạp Mễ Nhĩ. Hắn nhận lệnh của Công Tước Cổ Đốn đến đón Khắc Lôi Nhã về nhà.
“Sư phụ ” Khắc Lôi Nhã nhìn Ô Mã Lý rất thân thiết. Người có thể dốc hết lòng vì nàng không cần báo đáp này chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng nàng.
“Khắc Lôi Nhã, Công Tước đại nhân và Hầu Tước đại nhân rất hy vọng con về nhà sớm đấy. Dĩ nhiên người muốn con về nhất là ta.” Ô Mã Lý cười ha ha, thấy Khắc Lôi Nhã thì cực kỳ vui mừng. Đồ đệ bảo bối của hắn tiến bộ không ít. Không lâu nữa nàng sẽ vượt qua sư phụ là hắn đây.
“Sư phụ, kết thúc đấu giá chúng con sẽ về.” Khắc Lôi Nhã nhìn Ô Mã Lý đang mỉm cười trước mặt, nói. Nàng biết hắn rất ít khi cười. Chỉ khi ở trước mặt nàng mới lộ ra nụ cười chân thành như vậy.
“Ừ. Công Tước đại nhân nói nếu con thích thứ gì thì cứ mua. Người đưa cho ta rất nhiều tiền.” Trong giọng nói của Ô Mã Lý mang theo sự cưng chiều.
Khắc Lôi Nhã mỉm cười không trả lời. Đấu giá lần này thật ra cũng không có báu vật quý hiếm gì. Vật quý nhất đã bị Hạ Thiên thuận tay trộm rồi.
Quả nhiên, trong buổi đấu giá ban đêm Khắc Lôi Nhã không coi trọng thứ gì. Nàng mua một đôi bao tay tinh xảo cho Kiều Sở Tâm, giúp bảo vệ tay nàng ấy khi dùng sức kéo cung tên. Việc này khiến cho Kiều Sở Tâm cảm động đến rối tinh rối mù. Nàng càng nhận định Khắc Lôi Nhã là người tốt nhất thế gian khiến Hạ Thiên giận dữ trong lòng. Ngõa Nhĩ Đa thì càng khinh thường hơn. Tiểu ác ma này mà là người tốt thì khắp thiên hạ không có người xấu!
Buổi đấu giá kết thúc, đoàn người trùng trùng điệp điệp trở về phủ Hi Nhĩ. Công Tước Cổ Đốn tự mình nghênh đón ở đại sảnh.
“Khắc Lôi Nhã, con về là tốt rồi.” Ánh mắt Công Tước Cổ Đốn rơi vào đám người sau lưng Khắc Lôi Nhã. Trong mắt ông bắn ra tia sáng. Những người này đều không đơn giản. Trong thời gian ngắn như vậy mà Khắc Lôi Nhã đã tập hợp được nhiều người tài như vậy bên người. Hơn nữa bọn họ không đi trước nàng mà theo sát sau lưng. Có thể nhận ra Khắc Lôi Nhã rất quan trọng với bọn họ. Công Tước Cổ Đốn tán thưởng trong lòng nhưng không biểu lộ ra, mà nhiệt tình chào hỏi mọi người, mời bọn họ ngồi xuống.
“Khắc Lôi Nhã, con đã về.” Lúc này, Hầu Tước Lạp Cách vẫn đứng một bên mới mở miệng chào hỏi đầy miễn cưỡng.
“A, phụ thân. Dạ, con đã về.” Khắc Lôi Nhã hờ hững trả lời.
“Khụ khụ ” Lạp Cách mất tự nhiên, ho nhẹ rồi nói “Còn chưa đầy mười ngày nữa là sinh nhật của con. Đến lúc đó mẫu thân và nhị ca của con cũng về. Đại ca con còn phải đóng quân ở biên cảnh nên không về được.”
“A.” Khắc Lôi Nhã a một tiếng, nhìn Công Tước Cổ Đốn, nói “Gia gia, bạn của con cũng đã mệt rồi. Con muốn đưa bọn họ về nghỉ ngơi trước đã.”
“Cũng được.” Công Tước Cổ Đốn mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Sắc mặt Hầu Tước Lạp Cách hơi đổi. Nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Công Tước Cổ Đốn nên không phát tác.
Sau khi Khắc Lôi Nhã đưa mọi người về nghỉ ngơi, đại sảnh yên lặng thì Hầu Tước mới nói đầy tức giận: “Phụ thân, người xem thái độ của Khắc Lôi Nhã kìa. Nàng căn bản không coi con là cha. Đã vậy còn dẫn theo một đám ô hợp. Thật vô giáo dục!”
“Lạp Cách…” Công Tước Cổ Đốn mở miệng, nói rất bất đắc dĩ “Chừng nào thì con mới học được cách nhìn người? Con cảm thấy những người đi theo Khắc Lôi Nhã là đám ô hợp sao? Thái độ của Khắc Lôi Nhã với con thì trách ai đây? Aiz… Tốt nhất con nên quan sát những người Khắc Lôi Nhã mang về đi. Xong rồi thì hãy thu hồi lại những lời con nói hôm nay.” Công Tước Cổ Đốn thở dài, rời khỏi đại sảnh, để lại Lạp Cách có chút nghi hoặc.
Mấy ngày sau, bọn họ sống cuộc sống của sâu gạo, cơm tới há miệng, áo tới vươn tay. Hạ Thiên và Ngõa Nhĩ Đa rung đùi đắc ý đầy mãn nguyện. Chỉ có Kiều Sở Tâm là lo lắng. Tiền công một năm một trăm kim tệ mà đến bây giờ vẫn không làm gì lại còn sống cuộc sống xa hoa như vậy. Tốt như vậy thật không bình thường.
Hôm nay mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Khắc Lôi Nhã đối diện với Tẫn Diêm trong sân huấn luyện, nhìn Hắc Long Bản đang đứng thẳng. Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm nằm trên xích đu phơi nắng, quan sát Khắc Lôi Nhã huấn luyện với Tẫn Diêm. Ngõa Nhĩ Đa vẫn bế quan.
“Ta cũng muốn đánh.” Hắc Long Bản nhao nhao muốn thử.
“Đánh với ngươi? Ta không muốn gãy tay hay thiếu chân đâu.” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh, từ chối. Ai mà không biết rồng là loại sinh vật có lực lượng kinh khủng. Chụp một cái là bẹp người ngay. Chuyện này có thể nói là không công bằng.
“Ta sẽ khống chế lực đạo. Ta sẽ tận tâm. Đánh với ta đi. Ta sẽ giúp ngươi tiến bộ. Dù sao trên phương diện lực lượng chúng ta là mạnh nhất. Đến đây, đến đây. Ta sẽ tận tâm.” Hắc Long Bản vội vàng khuyên bảo. Hắn muốn vận động một chút. Trong thâm tâm nhột nhạt khó chịu.
Khắc Lôi Nhã suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ngươi chỉ có thể dùng một tay, tay khác phải cột lại.”
“Có thể, có thể, có thể.” Hắc Long Bản gật đầu như bằm tỏi. Hắn vội vàng lau quyền mài chưởng, hận không thể đánh nhau ngay lập tức.
Mà lúc này đây Thánh nữ Liễu Tuyết Tình và Thánh tử Lãnh Lăng Vân cùng tới thăm. “Thánh tử và Thánh nữ đại nhân đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa thật thất lễ.”
Công Tước Cổ Đốn không ở nhà nên người đón bọn họ là Hầu Tước Lạp Cách.
“Là chúng ta đã quấy rầy mới đúng.” Liễu Tuyết Tình mỉm cười dịu dàng “Chúng ta tới tìm tiểu thư Khắc Lôi Nhã.”
“Tìm Khắc Lôi Nhã ư?” Hầu Tước Lạp Cách ngây ngẩn. Hai vị có thanh danh lan xa như thế này lại tìm Khắc Lôi Nhã? Trong lòng Hầu Tước Lạp Cách dâng lên cảm giác không lành, hỏi ngay lập tức “Có phải chuyện với nhà La Môn vẫn chưa giải quyết tốt? Có phải Khắc Lôi Nhã còn che giấu gì không? Có phải…”
“Không phải như Hầu Tước đại nhân nghĩ. Chuyện kia đã được xử lý tốt. Khắc Lôi Nhã là người bị hại.” Lãnh Lăng Vân lạnh nhạt cắt lời Hầu Tước Lạp Cách. Không biết tại sao vừa nhìn thấy nam tử trước mắt có thành kiến với Khắc Lôi Nhã như vậy, hắn liền cảm thấy không thoải mái.
Liễu Tuyết Tình không thay đổi sắc mặt, mỉm cười dịu dàng tao nhã như cũ. Không ai phát hiện ra sự lo lắng thoáng qua trong mắt nàng.
“Vậy ta gọi Khắc Lôi Nhã ra tiếp hai vị.” Hầu Tước Lạp Cách thở phào, vội vàng nói. “Không cần. Có thể cho người dẫn chúng ta đi tìm nàng không?” Lãnh Lăng Vân từ chối.
“A, vậy ta dẫn hai vị đại nhân đi.” Hầu Tước Lạp Cách đứng dậy. Tuy trong lòng hắn đau khổ nhưng vẫn dẫn hai người tới sân huấn luyện ở hậu viện.
Vừa vào hậu viện, không kịp chuẩn bị gì đã nhìn thấy cảnh Khắc Lôi Nhã giống như diều đứt dây, đập mạnh lên kết giới. Nàng phun một ngụm máu, rơi xuống khỏi tường kết giới, hôn mê.
Tiếng nổ kia vọng vào lòng mọi người. “Khắc Lôi Nhã!”
“Khắc Lôi Nhã!” “Khắc Lôi Nhã!”
Vài giọng nói cùng vang lên.
Liễu Tuyết Tình chỉ thấy trước mắt nhoáng một cái đã thấy bóng dáng của Lãnh Lăng Vân xông lên.
Ngay lập tức kết giới được mở ra. Có mấy người cùng vọt tới chỗ Khắc Lôi Nhã. Tẫn Diêm ở gần nên xông tới nhanh nhất. Lúc mọi người vọt tới thì hắn đã ôm chặt nàng vào lòng.
Hắc Long Bản ngây ngốc đứng ở đằng xa, nhìn tay mình đầy kinh ngạc. Mới vừa rồi chính là bàn tay này đã đánh bay Khắc Lôi Nhã. Hắn không hề ý thức được mà làm theo bản năng. Khắc Lôi Nhã công kích quá hung dữ mạnh mẽ lại xảo trá. Hắn mãi đối chiến mà quên mất phải khống chế lực đạo.
Xong rồi! Mình gây họa rồi!
Hắc Long Bản giựt giựt khóe miệng, vội vàng chạy tới.
“Khắc Lôi Nhã, ngươi làm sao vậy?” Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm nóng lòng, nhíu chặt lông mày. Các nàng gọi thế nào Khắc Lôi Nhã cũng không có phản ứng.
Tẫn Diêm ôm Khắc Lôi Nhã vào phòng thì bị Lãnh Lăng Vân chặn lại: “Để ta chữa cho nàng.”
Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần thì thấy không biết từ lúc nào Thánh tử và Thánh nữ đã tới hậu viện. Sắc mặt của Lạp Cách sau lưng bọn họ có chút phức tạp.
“Thánh tử đại nhân, vậy làm phiền ngươi. Xin hãy nhanh lên.” Tẫn Diêm cẩn thận đặt Khắc Lôi Nhã đã hôn mê xuống. Thánh tử là Mục Sư có năng lực xuất sắc ở đế đô, không ai không biết, không ai không hiểu. Đáy mắt Tẫn Diêm thoáng qua sự yên tâm. Có Thánh tử ở đây thật quá tốt.
Lãnh Lăng Vân không nhiều lời, phất tay dùng ma pháp trị liệu cho Khắc Lôi Nhã. Ánh sáng trắng lập tức bao phủ lấy thân thể nàng.
Không ai để ý đến đôi môi của Liễu Tuyết Tình đang mím lại, ánh mắt không hề rời khỏi người Khắc Lôi Nhã.
Ánh sáng trắng trên người Khắc Lôi Nhã từ từ tản đi, mọi người thấy sắc mặt nàng thì thở phào một cái. Mặt nàng vốn tái nhợt giờ đã từ từ hồng nhuận.
“Nàng bị thương tới nội tạng. Ta đã chữa cho nàng nhưng còn cần tĩnh dưỡng.” Lãnh Lăng Vân dừng trị liệu, dặn dò, “Mấy ngày này không được vận động mạnh, điều dưỡng thật tốt là được.”
“Thánh tử đại nhân, thật rất cảm tạ người.” Chân mày nhíu chặt của Tẫn Diêm từ từ giãn ra theo sắc mặt dần hồng lại của Khắc Lôi Nhã. Hắn đứng dậy hành lễ với Lãnh Lăng Vân.
“Không có gì. Chỉ là nhấc tay một cái mà thôi.” Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo Tẫn Diêm đừng khách khí.
“Đa tạ Thánh tử đại nhân đã ra tay cứu giúp.” Tiếng của Lạp Cách vang lên.
“Nhấc tay một cái thôi.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt đáp lời “Đưa Khắc Lôi Nhã về phòng nghỉ ngơi đi.”
Khắc Lôi Nhã chậm rãi mở mắt ra liền thấy khuôn mặt đầy lo lắng của một nhóm người.
“Khắc Lôi Nhã, ngươi đã tỉnh! Thật tốt quá!” Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm vừa thấy Khắc Lôi Nhã tỉnh liền vui mừng, hô lên.
“Ta…” Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày. Thân thể thật khó chịu. Một đòn tràn đầy lực lượng cuồng bạo của Hắc Long Bản đã đánh bay mình rồi.
“Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Lãnh Lăng Vân nhìn Khắc Lôi Nhã, mở miệng hỏi.
“Thánh tử đại nhân, là ngươi trị liệu cho ta sao?” Khắc Lôi Nhã vươn tay nhẹ nhàng sờ xương sống của mình. May mà không gãy. Cú đập vừa rồi thật mất hồn.
“Ừ. Để ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi.” Lãnh Lăng Vân vươn tay, muốn đỡ Khắc Lôi Nhã.
Tẫn Diêm lại nhanh chóng vươn một tay ôm Khắc Lôi Nhã vào lòng, nhìn Lãnh Lăng Vân nói: “Đa tạ Thánh tử đại nhân đã ra tay cứu giúp. Bảo vệ tiểu thư vốn là trách nhiệm của ta mà ta lại thất trách.”
“Thánh tử đại nhân, Thánh nữ đại nhân, các ngươi tới tìm ta à?” Lúc này Khắc Lôi Nhã mới thấy được Liễu Tuyết Tình sau lưng Lãnh Lăng Vân, mở miệng hỏi rất yếu ớt.
Liễu Tuyết Tình vừa muốn nói gì đó thì Lãnh Lăng Vân đã mở miệng trước.
“Phải. Nhưng chờ ngươi điều dưỡng thân thể cho tốt đã rồi nói.” Lãnh Lăng Vân gật đầu, nói.
“Đa tạ Thánh tử đại nhân đã trị liệu cho ta.” Khắc Lôi Nhã lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói lời cảm tạ một lần nữa.
“Đừng khách khí như thế. Về phòng đi.” Lãnh Lăng Vân ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ, ý bảo Khắc Lôi Nhã vừa bị thương nặng chưa khỏi không nên ở lại đây.
Đoàn người vây quanh Tẫn Diêm về phòng Khắc Lôi Nhã. Hắc Long Bản vẫn ngây ngốc đứng ở đó, không dám đi theo. Sắc mặt Lạp Cách vẫn phức tạp, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Liễu Tuyết Tình nhìn bóng lưng Lãnh Lăng Vân, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng đang định theo sau hắn thì lại nhìn thấy Hắc Long Bản đang băn khoăn lo lắng.
Áo đen, mắt đen, tóc đen, thoạt nhìn rất phóng khoáng, rất gây chú ý. Liễu Tuyêt Tình khẽ cau mày, nhìn Hắc Long Bản thêm mấy lần. Chợt nàng thấy có gì đó không bình thường. Nàng hoàn toàn không nhìn rõ được thực lực của nam tử áo đen này! Hơn nữa nam tử này không có hơi thở của loài người?!
Trời sinh nữ nhân đã nhạy cảm nên Liễu Tuyết Tình cảm thấy hoài nghi. Tiểu sủng vật của Khắc Lôi Nhã chính là sinh vật xuất hiện trên lưng con rồng đen. Bây giờ mình lại hoàn toàn không nhìn rõ được thực lực của nam tử này. Hắn lại không có hơi thở của loài người. Chẳng lẽ? Chẳng lẽ nam tử này chính là con rồng đen đó?!
Liễu Tuyết Tình đè nén kích động trong lòng, không theo mọi người vào nhà mà vội vã chào tạm biệt với Hầu Tước Lạp Cách rồi trở về thần điện. Nàng phải nói suy đoán này cho Giáo Hoàng đại nhân. Chỉ có khi Giáo Hoàng đại nhân tận mắt thấy nam tử áo đen này mới có thể biết thân phận của hắn. Chỉ có Giáo Hoàng đại nhân mới có thực lực này!
Liễu Tuyết Tình vội vàng rời phủ Hi Nhĩ mà không ai để ý.
Trong phòng Khắc Lôi Nhã đầy người. Tất cả đều nhìn nàng yếu ớt nằm trên giường đầy lo lắng.
Hắc Long Bản cúi đầu thật sâu, đứng ở cửa không dám vào. Hắn thỉnh thoảng tiếp nhận vài ánh mắt muốn giết người của những người bên cạnh giường.
“Được rồi, ta không sao rồi. Đừng trách hắn nữa.” Khắc Lôi Nhã tựa vào đầu giường. Nàng thấy mọi người thỉnh thoảng quay đầu lại, trừng mắt với Hắc Long Bản.
“Hắn là…” Hạ Thiên vừa gầm lên, muốn nói gì đó. Nhưng nàng chợt thấy Lãnh Lăng Vân đứng đó liền nhỏ giọng lại, nói đầy tức giận: “Sớm nói là không được rồi. Con người kia rất bạo lực. Ngươi thấy đấy, hiện tại đã xảy ra chuyện rồi. Hắn không thể khống chế sức mạnh của mình.”
“Hừ! Lại khiến tỷ tỷ bị thương nặng như vậy.” Kiều Sở Tâm nổi giận đùng đùng, quay đầu nhìn Hắc Long Bản ở cửa.
Hắc Long Bản cúi gằm đầu không nói một lời, mặc cho mọi người công kích.
Lúc này Lãnh Lăng Vân mới chú ý tới người uể oải đứng ở cửa. Vừa nhìn thì trong lòng cả kinh. Cả người nam tử này tản ra một cỗ lực lượng nguy hiểm, cuồng bạo lại cường đại. Hình như hắn không phải là con người?! Cho nên mới có thể khiến Khắc Lôi Nhã bị thương nặng như vậy sao?
“Đã tốt hơn nhiều. May mà Thánh tử đại nhân xuất hiện đúng lúc.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười, nói rất nhẹ nhõm.
“Nếu Thánh tử đại nhân không xuất hiện đúng lúc thì sao?” Hạ Thiên giận dữ hỏi ngược lại.
“Vậy thì hôn mê thêm một lúc.” Khắc Lôi Nhã biết mình đã ép Hắc Long Bản mới khiến hắn không thể thu tay lại được.
“Hừ.” Hạ Thiên khó chịu hừ lạnh một tiếng.
“Đúng rồi, Thánh tử đại nhân, ngươi tìm ta có chuyện gì không?” Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Lãnh Lăng Vân, hỏi dò.
“Sau này hãy nói. Hôm nay ngươi yếu như vậy, điều dưỡng cho tốt đã.” Lãnh Lăng Vân thản nhiên nói.
Khắc Lôi Nhã im lặng, không nói gì nữa.
Lãnh Lăng Vân rơi vào trầm tư. Nhưng trong lòng đã có quyết định.