“Bản, mở đường.” Khắc Lôi Nhã quay đầu, hờ hững nói một câu với Hắc Long Bản. Không cần thiết phải sát sinh, để Hắc Long Bản mở đường là được rồi.
Hắc Long Bản tiến lên, gầm nhẹ một tiếng, tỏa ra Long uy.
“Gào khóc...” Ma thú trước mặt không chịu nổi áp bức như vậy, kêu thảm một tiếng rồi nhường đường. Hắc Long Bản đi trước. Hắn đá bay những ma thú chưa hết hy vọng mà còn nằm đó.
Dọc đường đến đầm lầy có rất nhiều ma thú. Hắc Long Bản dọn sạch đoạn đường dài. Mọi người có thể đến trước đầm lầy. Xung quanh chỗ bọn họ đứng không có ma thú nào dám bén mảng đến nhưng những nơi khác thì chật ních. Ngồi quanh đầm lầy là những ma thú cấp cao nhất nhưng không có con nào dám tập kích đoàn người Khắc Lôi Nhã. Trong đoàn người này có một loại uy áp khiến chúng không dám tới gần.
Chỗ này rất ẩm thấp khiến người ta khó chịu. Mùi thối rữa tràn ngập trong không gian. Những bọt nước sôi sùng sục. Thỉnh thoảng có những con côn trùng nhỏ bò lên miệng đầm đen thùi lùi. Ngõa Nhĩ Đa ngồi xổm xuống, nhặt một hòn đá ném vào đầm. Tảng đá chậm rãi chìm xuống, nước màu đen nổi lên những bọt khí nhỏ.
“Nơi này mà có thần thú ra đời sao?” Ngõa Nhĩ Đa cau mày nhìn hoàn cảnh tồi tệ trước mắt, rất nghi ngờ mà hỏi.
“Có lời đồn rằng núi Mê Đồ có một cái đầm lầy thần bí với cái tên là đầm lầy màu đen. Ba ngàn năm trước, tín đồ của Quang Minh và tín đồ của Hắc Ám xảy ra đại chiến. Tín đồ Hắc Ám thua trận, thi thể hai ngàn người được chôn tập thể. Tín đồ Quang Minh hạ lời nguyền vô cùng tàn nhẫn, giam cầm linh hồn của tín đồ Hắc Ám trọn đời không thể thoát thân trên mảnh đất đã chôn họ. Hai ngàn oan hồn khóc lóc. Sau này chỗ đất đó biến thành đầm lầy để trấn áp linh hồn của hai ngàn linh hồn đó.” Lãnh Lăng Vân đứng cạnh đầm lầy, nhìn mặt nước đen ngòm, chậm rãi, trầm giọng kể.
Tất cả mọi người sửng sốt. Chẳng lẽ việc này có quan hệ với chuyện thần thú ra đời? “Hừ! Đúng vậy. Đây là hành động cứu đời của thần điện Quang Minh vô cùng tôn quý đấy! Giết người còn chưa tính, lại còn phải trấn áp linh hồn người ta nữa.” Ngõa Nhĩ Đa nghe chuyện này thì vô cùng căm phẫn, âm dương quái khí mà nói ra những lời này. Hắn chưa từng nghe chuyện này. Tên tiểu bạch kiểm này bịa chuyện à? Không thể nào! Là Thánh tử của thần điện Quang Minh sao có thể bôi nhọ Nữ Thần Quang Minh như thế!
“Ta chưa từng nói thần điện Quang Minh là vô cùng tôn quý và cứu đời.” Lãnh Lăng Vân lạnh lùng nói.
Ngõa Nhĩ Đa hừ lạnh. Hắn không thèm dây dưa với người này.
“Vậy sao ngươi biết chuyện này? Trong sách vở không hề ghi lại.” Khóe miệng Tạp Mễ Nhĩ vẫn nở nụ cười ôn hòa. Trong lòng hắn thầm đau khổ vì vẫn có chuyện mà mình không biết.
“Đây là vết nhơ của thần điện Quang Minh nên thần điện sẽ không cho phép chuyện này lộ ra ngoài. Đây là bí sử được cất giấu kỹ của thần điện.” Giọng Lãnh Lăng Vân cực kỳ lạnh lùng, không có tí tình cảm nào.
“Đầm lầy này chính là đầm lầy màu đen?” Tạp Mễ Nhĩ sờ cái cằm xinh đẹp của mình, nhìn đầm lầy, hỏi.
“Chắc vậy rồi. Nhưng sao thần thú lại lựa chọn sinh ra ở nơi như thế này cơ chứ?” Lý Minh Ngữ nhìn đầm lầy màu đen trước mắt, nghi ngờ.
“Có phải thần thú cũng không biết không?” Ngõa Nhĩ Đa âm trầm nói.
“Chúng ta ở đây sẽ biết thôi.” Khắc Lôi Nhã nhìn xung quanh một chút, hừ lạnh “Có sẵn thức ăn rồi.”
Ma thú xung quanh rùng mình.
Màn đêm phủ xuống, đoàn người cắm trại cách đầm lầy chừng 100m. Nếu ở quá gần thì sẽ không chịu nổi mùi của nó. Ma thú lấy bọn họ làm trung tâm nhưng không dám lại gần.
Lý Nguyệt Văn nhìn hành động của Khắc Lôi Nhã, im lặng. Khắc Lôi Nhã lùng giết ma thú, đào toàn bộ ma hạch của chúng. Tẫn Diêm và Lý Minh Ngữ nướng thịt. Khắc Lôi Nhã và Hắc Long Bản tiến hành đại thanh tẩy toàn bộ ma thú xung quanh vì ma hạch của chúng. Theo lời nàng thì cơ hội này không có nhiều. Cái này có thể bán được rất nhiều tiền.
Mọi người lượn một vòng lớn rồi trở lại, toàn thắng. Khắc Lôi Nhã chất đống ma hạch trước mặt Lý Nguyệt Văn: “Các ngươi có Chiếc nhẫn không gian phải không? Cất đi, về thành rồi bán. Mỗi ma hạch của ma thú cấp năm cấp sáu có thể bán được 20 kim tệ đấy.”
Lý Nguyệt Văn sửng sốt. Tiểu nha đầu này có ý gì?
“Ngươi muốn huấn luyện ta mà. Coi như là học phí của ta.” Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, nói không chút để ý.
Lý Nguyệt Văn bừng tỉnh. Một cảm giác ấm áp lan trong tim nàng. Nàng hiểu Khắc Lôi Nhã đang kiếm tiền giúp nàng. Khắc Lôi Nhã vẫn còn nhớ rõ những lời Hoa Nam Thiên nói trên thuyền ngày đó.
“Ngươi đừng cho rằng chỉ chút ít này mà đủ học phí!!” Lý Nguyệt Văn cảm động trong lòng nhưng ngoài miệng lại rất hung ác.
“Biết. Coi như giao trước một ít.” Khắc Lôi Nhã tùy ý phất tay, sau đó quay đầu nhìn đầm lầy. Trời đã tối dần, xung quanh dần bị bao phủ bởi một màu đen.
“Ánh sáng! Có ánh sáng!” Hạ Thiên kích động, đứng lên, nhìn về đầm lầy quơ múa nắm đấm, nói đầy hưng phấn. Là một đạo tặc xuất sắc, Hạ Thiên rất nhạy cảm với bảo vật. Trực giác cho nàng biết ánh sáng trước mặt không hề bình thường.
Khắc Lôi Nhã cũng nhìn thấy ánh sáng yếu ớt từ đầm lầy.
“Đi, đi xem một chút.” Lý Minh Ngữ buông thịt nướng trong tay ra, đứng dậy.
“Ta chờ các ngươi. Không có hứng thú.” Hắc Long Bản ngồi yên, ngáp một cái rồi nằm xuống đất.
“Cũng được. Ở lại canh chừng.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, đi theo mọi người đến đầm lầy. Đoàn người tới cạnh đầm lầy thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi. Trong bóng đêm, trong đầm lầy màu đen tỏa ra một ánh sáng bảy màu rất rực rỡ. Vầng sáng này lúc sáng lúc tối theo quy luật như là trái tim đang đập vậy.
“Thật đẹp!” Hạ Thiên si ngốc nhìn ánh sáng bảy màu, lẩm bẩm.
Mọi người không nói gì mà ngừng thở nhìn chăm chú vào ánh sáng bảy màu trong đầm lầy.
Vầng sáng trở nên rực rỡ hơn, lấp lánh hơn. Ma thú xung quang đầm lầy xao động. Không ít ma thú phát ra tiếng hô thật thấp.
“Sắp rồi.” Lãnh Lăng Vân nói thật nhỏ.
Ánh sáng bảy màu càng ngày càng rõ, tần suất nhấp nháy cũng tăng lên. Đoàn ánh sáng chậm rãi tỏa sáng đầm lầy, càng ngày càng lấp lánh hơn. Ma thú xung quanh cũng xao động hơn. Đầm lầy trở nên ầm ĩ. Bóng tối bị đẩy lui bởi ánh sáng bảy màu ấy.
Từ từ, ánh sáng tỏa ra ngoài đầm lầy. Diện mạo chân thật của nó lộ ra.
Một quả trứng tròn trịa hồng hào nổi lên không trung. Ánh sáng bảy màu tỏa khắp bầu trời, lấp lánh khiến cho người ta không thể mở mắt được. Mọi người híp mắt nhìn một màn thần kỳ này. Quả trứng tròn trịa hồng hào trôi lơ lửng nhẹ nhàng trong không trung rồi từ từ xoay tròn, ánh sáng bảy màu rực rỡ tuyệt đẹp tỏa rạng.
Lúc này, bầu trời đêm truyền đến tiếng hổ kêu thảm thiết đầy thống khổ. Một tiếng nối tiếp một tiếng. Ngay sau đó mùi máu tươi tràn ngập không gian.
Có người đến! Ánh mắt Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo. Xem ra không chỉ có bọn họ biết chuyện này!
Ngay lập tức tiếng bước chân vang lên. Nhờ vào ánh sáng bảy màu, mọi người thấy có năm người xuất hiện. Ba nam nhân, hai nữ nhân. Theo cách ăn mặc thì có một nam chiến sĩ lưng hùm vai gấu, đeo một cái búa khổng lồ đang thò tay cầm lông ngực đen thùi lùi của mình. Một nam Ma Pháp Sư gầy đét như que củi, mũi chim ưng, con ngươi âm trầm. Một nam cung tiễn thủ có vóc người thon gầy, vẻ mặt lạnh lẽo. Hai nữ nhân ăn mặc hở hang giống nhau, không đoán ra được nghề của bọn họ. Họ là hai tỷ muội sinh đôi.
Hai đoàn người nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Ơ a, có người tới trước chúng ta. Nhưng không sao, người chết thì không thể tranh cướp với chúng ta được.” Chiến sĩ có tướng mạo to lớn mạnh mẽ gãi gãi bộ ngực đầy lông đen thui của mình, nói đầy khinh thường.
Cung tiễn thủ thon gầy không nói hai lời liền giương cung nhắm vào đoàn người bên kia. Hắn không hề báo trước mà đã kéo căng dây cung.
“Hưu” Tiếng xé gió bén nhọn gióng lên hồi chuông cảnh giác trong lòng đoàn người Khắc Lôi Nhã! Công kích này tuyệt không đơn giản! Hơn nữa điều mấu chốt là cung tiễn thủ kia không dùng tên! Điều này nói lên rằng đối phương cũng sử dụng cung tên ma pháp giống Kiều Sở Tâm! Tư thế giương cung vừa nãy cho thấy đối phương không hề dùng sức!
“Phanh!” Tiếng nổ vang lên trong bầu trời đêm. Lãnh Lăng Vân kịp thời bày ra kết giới chặn công kích lại. Mũi tên đập vào kết giới tạo ra tiếng nổ rất lớn. Là mũi tên lửa!
“Trời ơi, ngươi muốn chết à? Đừng có tổn thương mỹ nam của đối phương đấy! Hãy để người đó cho tỷ muội chúng ta!” Sau tiếng nổ của mũi tên là giọng nữ tức giận trách cứ.
“Khi nào thì thẩm mỹ của các ngươi mới khá được? Tiểu bạch kiểm nhỏ như vậy mà cũng vừa lòng? Người như ta mới là nam nhân chân chính. Xem cơ bắp của ta này, xem lông ngực của ta này!” Giọng của chiến sĩ đeo chiếc búa khổng lồ cực kỳ khó chịu.
“Ta nhổ vào! Ngươi như gấu vậy! Sao có thể so với nam tử đẹp trai này?” Một giọng nói ẻo lả khiến chân người ta nhũn ra, mang theo sự giận dữ mà mắng mỏ.
“Mẹ nó! Lão tử sẽ bằm nát tên tiểu bạch kiểm kia làm nhân bánh cho các ngươi biết.” Chiến sĩ to lớn mạnh mẽ nổi giận, gầm lên một tiếng, lấy búa trên lưng xuống, vọt tới chỗ bọn Khắc Lôi Nhã. Hắn không vòng qua đầm lầy mà bay thẳng sang! Hắn bước đi như bay, khí thế hùng hổ!
Sắc mặt Khắc Lôi Nhã thay đổi. Hôm nay gặp phải cường địch rồi!