Chương 112
- Thời điểm này phải cho ngựa ăn chút cỏ tươi, mấy ngày nay ngựa của chúng ta trên cơ bản không có ăn cỏ tươi, tiếp tục kéo dài ngựa sẽ không chịu nổi.
Cam Ninh gật đầu nói:
- Đúng vậy, cứ ba con ngựa cho ăn một thùng cỏ tươi, như vậy trên đường đi không cần dừng lại cho ngựa ăn.
- Ai đó?
Vương Nghị nhạy bén, quát lớn về phía đống lương thảo, đồng thời rút ra trường thương chắn trước người Lưu Kỳ.
Dương Tư Mã trong đống lương thảo bị mắng sợ chết khiếp, vừa nãy nghe nói Lưu Kỳ muốn cho người khuân vác lương thảo trong lòng vui mừng, nhoáng cái vui mình trong đống lương thảo, lúc này nghe thế Vương Nghị quát trong lòng sợ hãi tới mức không dám động đậy nữa.
Vương Nghị cứ tưởng mình nghe lầm, xấu hổ nhìn về phía Lưu Kỳ. Lưu Kỳ cười nói:
- Cứ thiêu hủy đống lương thảo đó đi là được.
Vương Nghị cơ trí, tự nhiên biết nếu không có chuyện gì Lưu Kỳ sẽ không làm như thế.
Xoạt xoạt. . . Tiếng xoạt xoạt vang lên khiến đám người Lưu Kỳ hoảng sợ, ngay lập tức thấy một người miệng ngậm cỏ tươi, người dính đấy cỏ từ trong đống cỏ hô lớn:
- Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng.
Người này chính là Dương Tư Mã bị hù dọa sợ hãi mà đứng dậy.
Ba người không ngờ bên trong đống cỏ có người, Lưu Kỳ chỉ vừa nói một tiếng liền chạy ra, từ sau lưng Lưu Kỳ lập tức xuất hiện hai gã sĩ tốt áp tải y tới trước mặt Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ bưng mũi nhìn Dương Tư Mã trước người cầu xin tha thứ:
- Ngươi là người ở đâu? Vì sao trốn trong chuồng ngựa?
Dương Tư Mã bị đám người Lưu Kỳ hù dọa giết chóc, trong lòng chỉ lo Lưu Kỳ không vui làm thịt mình, vì thế vội nói:
- Tiểu nhân là Tư Mã trại ngựa, vừa nãy nhìn thấy Tướng Quân cho nên sợ hãi núp vào, xin Tướng Quân tha mạng.
Đám người Lưu Kỳ bỗng nhiên bừng tỉnh, chẳng trách vừa nãy trong trại ngựa không có chút chống cự nào, trong trại ngựa tuy bị bọn họ phóng hỏa lẫn hạ động biến thành đại loạn, nhưng thực sự chưa đủ tới tình trạng không còn lực chống đỡ. Chỉ cần có người đứng ra chỉ huy ít nhất cũng có thể chống đỡ một hồi, không ngờ gã Tư Mã này lại núp ở đây. Lưu Kỳ nhìn gã Từ Mã chau mày nói:
- Ngươi hiểu rõ trại ngựa này chứ?
Dương Tư Mã không dám chậm trễ, nói:
- Hiểu rõ, hiểu rõ. Nếu Tướng Quân cần tìm ngựa tốt, vậy không cần phiền lòng, để ta dẫn mọi người đi là được.
Nói xong, sắc mắt toát lên vẻ nịnh bợ nhìn Lưu Kỳ nói:
- Những con ngựa này tuy là ngựa tốt nhưng chưa phải tốt nhất, ngựa tốt nhất đều được giam giữ riêng lẻ một chuồng, ở phía sau.
Dương Tư Mã chỉ chỉ về phía dãy chuồng ngựa phía sau, nhìn Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ nói:
- Ngươi đi trước dẫn đường.
Dương Tư Mã vui mừng, lập tức dẫn Lưu Kỳ tới dãy chuồng ngựa phía sau, vừa đi vừa nói:
- Trong trại ngựa có tổng cộng hơn bốn nghìn sáu trăm con, trong đó có tắm trăm con ngựa nhỏ và hơn năm trăm con ngựa già, tất cả ngựa còn lại đều thích hợp dùng làm kỵ binh. Tại dãy chuồng ngựa sau cùng kia có năm mươi con ngựa, tất cả đều là ngựa tốt, phẩm chất không hề thua kém ngựa của Tướng Quân cưỡi.
Trên mặt Lưu Kỳ đã lộ ra vài phần vui mừng, ngựa của Phi Hổ Vệ là ngựa tốt nhất Kinh Châu tự nhiên không cần phải nói, còn ngựa của Cẩm Phàm Tặc cũng là do Cam Ninh dùng giá tiền lớn mua về. Những con ngựa này đều là ngựa hoàn mỹ nhất, dù tìm kiếm khắp phương bắc cũng khó gặp ngựa tốt như vậy, không ngờ ở đây có năm con phẩm chất tương đương với chúng.
Dương Tư Mã nhìn thấy khuôn mặt Lưu Kỳ toát lên vẻ vui mừng mới thở phào nhẹ nhõm, miễn là vị Tướng Quân này vui vẻ nói không chừng sẽ buông tha mình. Ngay lập tức không dám giấu diếm, nói:
- Năm mươi con ngựa này chuyên môn chuẩn bị cho Thân Vệ Quân, cho dù tìm kiếm toàn bộ Giang Đông cũng không thấy được một con ngựa tốt như vậy, loại ngựa tốt này hàng năm huấn luyện nhiều nhất cũng chỉ có thể huấn luyện ra hơn mười con, năm mươi con ngựa này chính là tổng thành quả huấn luyện trong vòng ba năm.
Lưu Kỳ nghi hoặc nói:
- Ngựa này chẳng phải năm nào cũng dâng lên Thân Vệ Quân một lần sao?
Dương Tư Mã lắc đầu, trên khuôn mặt a rua toát lên vài phần hãnh diện, nói:
- Ngựa tốt tự nhiên có thể kéo theo ngựa tốt, nếu muốn lấy hết ngựa tốt đi như vậy trong trại ngựa sẽ không còn ngựa đầu đàn, huấn luyện ngựa tốt càng thêm khó khăn.
Lưu Kỳ nhìn Dương Tư Mã nói:
- Nói vậy ngươi rất thành thạo huấn luyện ngựa?
Theo hắn biết Kinh Châu hiện tại cũng có hai trại ngựa, hai trại ngựa này một năm huấn luyện nhiều nhất chỉ thêm hơn mười con ngựa, còn cái trại ngựa Giang Đông này huấn luyện hơn bọn họ rất nhiều, cứ tiếp tục như vậy thực lực Giang Đông tất nhiên sẽ qua Kinh Châu. Lưu Biểu không có hứng thú với ngựa cũng không sao, nhưng hắn lại cần ngựa để sau này tranh phong với chư hầu trong thiên hạ.
Thời đại này binh mã phân chia rất đơn giản, bao gồm: Bộ binh, kỵ binh và thủy quân. Nếu muốn tranh đấu trường kỳ với chư hầu phương bắc, nếu không có kỵ binh thực sự không có khả năng.
Sắc mặt Dương Tư Mã càng thêm hãnh diện, nói:
- Đúng vậy, trong trại ngựa này không có người nào giỏi huấn luyện ngựa hơn ta.
Lưu Kỳ gật gật đầu, trong lòng đã âm thầm quyết định phải điều gã Dương Tư Mã này đi theo. Trên mặt cũng không lộ chút vết tích, nói:
- Người vừa nãy nói có năm mươi con ngựa tốt, nhưng lúc này trong chuồng chỉ có bốn chín con, vậy còn một con nữa ở đâu?
Dương Tư Mã sửng sốt, lập tức lúng túng nói:
- Ngoài ra còn có một chuông ngựa nữa giam giữ một con ngựa, con ngựa này vốn dùng dâng hiến chủ công. . . Oách. . . Không ngờ con ngựa này lại khó có thể thuần phục vì thế đành phải giam giữ trong chuồng.
Nghe nói có ngựa dùng để dâng tặng Tôn Sách, đám người Lưu Kỳ đều cảm thích hứng thú, Lưu Kỳ nói:
- Ngươi dẫn ta đi xem sao?
Dương Tư Mã cười khổ nói:
- Con ngựa này dã tính khó thuần đã đả thương hơn mười binh sĩ thuần ngựa, Tương Quân nên cẩn thận thì tốt hơn.
Nếu như con ngựa ki đá trúng vị Tướng Quân trước mặt, vậy coi như mạng y tiêu rồi.
Lưu Kỳ phẩy phẩy tay nói:
- Không sao, ta chỉ đi xem chút thôi.
Dương Tư Mã không biết làm thế nào, đành phải dẫn Lưu Kỳ đến chuồng ngựa trong cùng.
Không lâu sau đám người Lưu Kỳ tới trước chuồng ngựa, chuồng ngựa này hoàn toàn khác so với những chuồng ngựa khác, những chuồng ngựa khác không có cửa tối đa chỉ là hai cái lan can đơn giản, còn chuồng ngựa này lại được lắp cửa lớn chắc chắn.
Dương Tư Mã chỉ vào cánh cửa, nói:
- Con ngựa này có thể dễ dàng vùng đứt dây thừng bỏ trốn, hai ngày trước cánh cửa bình thường đã bị nó phá hỏng vì thế mới trang bị cánh cửa này.
Lưu Kỳ gật gật đầu, lúc này bọn họ đã nghe được thanh âm vó ngựa đá cánh cửa bên trong. Dương Tư Mã mở cửa chợt nghe một tiếng hí, Dương Tư Mã vội vàng lui lại bên cạnh Lưu Kỳ nói:
- Tướng Quân cẩn thận, con ngựa này rất nhanh và nguy hiểm.
Lưu Kỳ nhìn con ngựa này toàn thân màu trắng không chút tạp màu, tuy vết roi khắp mình nhưng cũng không che dấu nổi sự cao ngạo của nó, ngẩng cao đầu nhìn người ngoài cửa trong mắt tràn đầy vẻ cao ngạo và khinh thường. Thậm chí vừa nãy Dương Tư Mã kia bị hù dọa lui lại phía sau, trong mắt ngựa còn lóe lên một tia chế giễu.