Chương 142
Lý Nghiêm đang do dự nghe Vương Nghị nói, liền thở dài:
- Mạt tướng vừa nãy lỗ mãng, xin đại công tử thứ lỗi.
Nói xong thi lễ đối với Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ lắc lắc đầu nói:
- Đã như vậy, chuyện này bỏ đi. Lý Tướng Quân, xin mời ngồi.
Tuy rằng Lý Nghiêm làm có chút quá phận nhưng Lưu Kỳ lúc này cũng không có quyền xử phạt y, hiện tại giao cho Văn Sinh vẫn thỏa đáng hơn.
Lý Nghiêm tuy không muốn dây dưa ở đây nhưng cũng không thể không ngồi xuống nghe Lưu Kỳ dặn dò, nhìn thấy Lý Nghiêm ngồi xuống Vương Nghị mới thở phào nhẹ nhõm sau đó cũng ngồi xuống theo.
Lưu Kỳ nhìn về phía Lý Nghiêm nói:
- Văn Sính Tướng Quân tối nay có tới huyện Dương Tân không?
Lý Nghiêm gật gật đầu, thanh âm cứng ngắt nói:
- Đại Tướng Quân tối nay chắc chắn sẽ tới huyện Dương Tân.
Lưu Kỳ cũng không có để ý đến giọng điệu cứng ngắc của Lý Nghiêm, nói:
- Đã như vậy, tất cả mọi chuyện chờ Văn Sính Tướng Quân đến sẽ bàn sau, nghe nói Văn Sính Tướng Quân dụng binh như thần, ta thực sự muốn mở mang tầm mắt.
Nói xong nhìn về phía Lý Nghiêm nói:
- Lý Tương Quân tối nay hãy lưu lại trong thành, đợi Văn Sính Tướng Quân đến. Vương Tướng Quân thay ta đến bái phỏng Văn Sính Tướng Quân.
Trong lòng Lưu Kỳ vẫn không yên tâm đối với Lý Nghiêm, bởi người như Lý Nghiêm không thể suy đoán theo lẽ thường.
Vương Nghị gật đầu xác nhận nói:
- Rõ.
Vương Nghị tự nhiên hiểu được dụng ý của Lưu Kỳ, không dám chậm trễ.
Lý Nghiêm ở bên sắc mặt khẽ đổi, chỉ là cuối cùng vẫn khom người hành lễ, nói:
- Rõ.
Lưu Kỳ lại nói:
- Đã như vậy, Vương Tướng Quân trướng hết dẫn Lý Tướng Quân đi nghỉ ngơi.
Nói xong nhìn về phía Cam Ninh và Ngụy Diên nói:
- Tối nay, mọi việc trong thành liền giao cho hai vị.
Cam Ninh, Ngụy Diên vội vàng nói:
- Rõ.
Sắp xếp xong mọi việc, Lưu Kỳ mới đứng dậy đi về phía hậu đường, vừa bước qua cửa liền thấy một đạo nhân ảnh thoáng hiện, Lưu Kỳ hoảng hốt không chút suy nghĩ liền quát:
- Ai?
Đồng thời tay cầm trường kiếm tùy thời xuất kiếm.
Thân ảnh đong đưa trong góc tối tựa hồ có chút do dự, lúc sau mới chậm rãi đi ra, thân ảnh này chính là của Tiểu Kiểu.
Mấy người trên đại điện đang chuẩn bị rời đi nghe được Lưu Kỳ quát lớn lập tức đuổi tới hậu đường, chỉ thấy hai người Lưu Kỳ và Tiểu Kiều đang đứng đối diện nhau, không khỏi nghi hoặc nói:
- Đại công tử?
Thấy đó là Tiểu Kiều, Lưu Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, vung tay ra hiệu với mấy người, nói:
- Không có việc gì, các người đừng lo lắng.
Thấy mấy người lui ra Lưu Kỳ mới nhìn về phía Tiểu Kiều, trong đêm tối thân ảnh Tiểu Kiều càng thêm uyển chuyển, nhỏ bé và yếu ớt tựa hồ chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể cuốn nàng đi, bộ y phục màu hồng nhạt trên mình càng tô điểm sự hấp dẫn của nàng. Lúc này Tiểu Kiều cúi đầu, hai tay nắm chặt y phục không nói lời nào.
Nhìn thấy bộ dáng Tiểu Kiều như thế, Lưu Kỳ cười cười xua tan sự căng thẳng vừa hình thành trong lòng, đi đến trước người Tiểu Kiều hiền hòa nói:
- Tiểu Kiều có chuyện gì sao?
Tiểu Kiều uhm một tiếng nhỏ nhẹ đến mức người ta khó có thể nghe thấy.
Lưu Kỳ có chút nghi hoặc, mấy ngay nay đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiểu Kiều nói chuyện, trước kia có chuyện gì đều là Đại Kiều đến hỏi, còn Tiểu Kiều tựa hồ vẫn là một thiếu nữ nhút nhát ẩn nấp sau lưng Đại Kiều. Lưu Kỳ hỏi:
- Không biết Tiểu Kiều có chuyện gì?
Tiểu Kiều im lặng, sau hồi lâu mới nhẹ giọng nói:
- Không có.
- Vậy sao?
Lưu Kỳ nghi ngờ nhìn Tiểu Kiều, tựa hồ thấy Lưu Kỳ nhìn mình, Tiểu Kiều không khỏi cúi thấp đầu. Lưu Kỳ lắc lắc đầu, êm ái nói:
- Nàng sợ ta?
Tiểu Kiều vẫn lắc đầu không nói gì, Lưu Kỳ lại hỏi:
- Nếu không sợ ta, vậy vì sao không dám ngẩng đầu lên?
Tiểu Kiều khẽ nghiêng đầu về một bên giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, qua một hồi lâu mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Kỳ trước mặt khóe miệng khẽ mỉm cười, con ngươi sáng ngời giống trăng lười liềm, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm rạng ngời.
Nhìn thấy bộ dáng Tiểu Kiều như thế, Lưu Kỳ sửng sốt ngắm nhìn, lập tức cười nói:
- Tiểu Kiều, nàng tìm ta có chuyện gì?
Chạm phải ánh mắt Lưu Kỳ nhìn nàng, đôi má Tiểu Kiều phấn hồng chỉ là lần này cũng không cúi đầu, lắc lắc đầu nói:
- Đã bảo, không có việc gì mà.
Nhìn Tiểu Kiều trước mặt, trong lòng Lưu Kỳ không thể không cảm thán Tiểu Kiều xinh đẹp duyên dáng cộng thêm tính chất ôn nhu e là bất kể nam nhân nào cũng mang lòng yêu mến. Lưu Kỳ hỏi:
- Nàng vừa nãy nghe được chúng ta nói chuyện?
Tiểu Kiều khẽ gật đầu, cười cười không nói gì. Lưu Kỳ ngạc nhiên nhìn Tiểu Kiều nói:
- Nàng không sợ ta tìm nàng gây phiền phức?
Lưu Kỳ có chút hoài nghi, không biết từ khi nào Tiểu Kiều trở nên can đảm như thế.
Tiểu Kiều lắc đầu, nói:
- Ngươi sẽ không.
Thanh âm tuy nhỏ nhưng có chút kiên định.
Trong lòng Lưu Kỳ nghi hoặc bản thân, không biết từ khi nào trở nên dễ dàng tạo dựng lòng tin với người khác như thế, chẳng lẽ vì chuyện tình vừa nãy nói:
- Nàng nghe thấy điều gì?
Tiểu Kiều nghiêng đầu suy nghĩ, nói:
- Ngươi muốn giết người kia.
Lưu Kỳ sửng sờ, hắn muốn giết Lý Nghiêm nhưng cũng chỉ là ngẫm trong lòng, cho dù đám người Vương Nghị và Cam Ninh trên đại điện cũng không thể biết, Tiểu Kiều ở hậu đường làm sao có thể biết. Nhất thời ánh mắt Lưu Kỳ nhìn về phía Tiểu Kiều có chút thay đổi, Lưu Kỳ có chút hoài nghi: Chẳng lẽ Tiểu Kiều biết thuật đọc tâm, thế nhưng lập tức lắc đầu phủ định suy nghĩ này, dù sao giả định này quá mức ly kỳ. Ngẩng đầu quan sát kỹ Tiểu Kiều trước mặt, ngoại trừ dung mạo xinh đẹp không thấy cái gì khác, Lưu Kỳ càng lúc càng cảm thấy hiếu kỳ đối với Tiểu Kiều, hỏi:
- Vì sao nàng biết?
Tiểu Kiều cười cười không nói gì, thấy bộ dáng Tiểu Kiều như vậy Lưu Kỳ gượng cười đưa tay xoa xao đầu Tiểu Kiều nói:
- Tiểu nha đầu này.
Chỉ là lập tức nghĩ tới nam nhân nữ nhân thời đại này tựa hồ không thể thân thiết như vậy, vẻ mặt ngượng ngùng vội vàng rụt tay lại.
Tiểu Kiều có chút không hài lòng đối với hành động của Lưu Kỳ, tựa hồ cảm giác Lưu Kỳ làm đầu nàng rối loạn không khỏi trừng mắt oán trách liếc nhìn Lưu Kỳ một cái, đưa tay sửa sang lại đầu tóc.
Nhìn bộ dáng Tiểu Kiều đáng yêu, Lưu Kỳ không chút để ý tới Tiểu Kiều oán trách mình, tru miệng cười ha hả. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Lưu Kỳ nói:
- Ta tiễn nàng về phòng.
Tiểu Kiều uhm một tiếng cùng Lưu Kỳ đi về phía hậu viện, trên đường đi có chút nhàm chán Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Tiểu Kiều, Tiểu Kiều hé miệng cười cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Lưu Kỳ hỏi:
- Nàng không trách ta?
Tiểu Kiều nghi hoặc nhìn Lưu Kỳ, không rõ Lưu Kỳ đang nói cái gì.
Lưu Kỳ gãi gãi đầu cười khổ nói:
- Ta cướp các nàng đi, phá hỏng hôn sự của các nàng, chẳng lẽ nàng không trách ta?
Đối với việc cướp hai nàng Lưu Kỳ vẫn không có buông lỏng tâm tư, mỗi khi gặp mặt hai nàng đều cảm thấy áy náy, lúc này thấy Tiểu Kiều đến không kiềm chế nổi hỏi.
Tiểu Kiều lắc đầu vẻ mặt ưu sầu nói:
- Ở đâu cũng vậy, Tôn Sách kia còn không bằng ngươi, ít nhất người không có vừa gặp mặt đại tỷ ta liền ép đại tỷ lấy ngươi.