Chương 161
Nghĩ vậy, Hoàng Tổ đang định nói gì đó lại chợt nghe Lưu Kỳ nói:
- Hoàng lão Tướng Quân tuổi cao sức yếu đường xá mệt nhọc cũng cần có người chăm sóc, Hoàng Xạ Tướng Quân thân là nhi tử của Hoàng lão Tướng Quân là người thích hợp nhất, Văn Tướng Quân nghĩ thế nào?
Văn Sính hít sâu một hơi, hành động này của Lưu Kỳ rõ ràng muốn trừ cỏ trừ tận gốc, chỉ là trước đó đã đồng ý giúp Lưu Kỳ đối phó với Hoàng Tổ, Văn Sính gật đầu nói:
- Đúng vậy, đại công tử nói rất có lý.
Nghe hai người nói, Hoàng Tổ ở bên thực sự đã trợn tròn mắt, nói:
- Chẳng lẽ đại công tử nhất định muốn đối địch với gia tộc Hoàng Thị?
Đám người Lưu Kỳ cũng không để ý tới sự uy hiếp của Hoàng Tổ, thứ nhất là thái độ của gia tộc Hoàng Thị không phải do Hoàng Tổ quyết định, hai là gia tộc Hoàng Thị và Thái Thị mấy đời thông gia, quan hệ ăn sâu bén rễ. Lưu Kỳ cũng không nghĩ rằng mình có thể phá tan mối quan hệ này, bởi vậy khả năng đối địch với gia tộc Hoàng Thị là rất lớn. Nếu như có lý do đối địch, Lưu Kỳ cũng sẽ không vì câu nói kia mà buông tha cho phụ tử Hoàng Tổ. Lưu Kỳ không để ý đến Hoàng Tổ, mà quay đầu nói với Vương Nghị:
- Vương Tướng Quân mời Hoàng lão Tướng Quân đến Thiên Điện nghỉ ngơi.
Vương Nghị gật gật đầu, nói với hơn mười tên Phi Hổ Vệ trên đại điện:
- Còn không mau mời Hoàng lão Tướng Quân đi nghỉ ngơi.
Nghe thấy Vương Nghị nói, hơn mười tên Phi Hổ Vệ lúc này vây quay hai phụ tử Hoàng Tổ dẫn về phía Thiên Điện.
Nhìn Hoàng Tổ rời đi, Lưu Kỳ nhìn về phía hai người vừa tố cáo Hoàng Tổ hỏi:
- Hai người các ngươi tên là gì?
Hai người bước lên phía trước nói:
- Mạt tướng Trần Sinh, Trương Hổ tham kiến đại công tử.
- Ồ.
Lưu Kỳ liếc mắt xem xét hai người, nói:
- Hai người các người làm rất tốt, trên đại điện vẻn vẹn chỉ có hai người các ngươi có gan ra mặt chỉ trích Hoàng Tổ thực sự hiếm có, chuyện quân vụ ở Giang Hạ sẽ do hai người các ngươi hiệp trợ Văn Sính Tướng Quân xử lý.
Hai người vui mừng, quỳ lạy nói:
- Tạ ơn đại công tử.
Lưu Kỳ gật gật đầu hỏi:
- Vừa nãy hai người các người nói là do phụ thân ta đích thân phái đến?
Nghe Lưu Kỳ hỏi, hai người bước lên phía trước kể lại chuyện tình một hồi. Hóa ra hai người vốn là đạo tặc Giang Hạ tác loạn ở đây, dưới tay có hơn nghìn người hoành hành không cố kỵ. Lưu Biểu nghe tin liền phái Bàng Quý đến chiêu hàng, hai người dẫn theo bộ chúng quy hàng Lưu Biểu, Lưu Biểu liền phái hai người đến đây hiệp trợ Hoàng Tổ trấn thủ Giang Hạ, chỉ là Hoàng Tổ quá mực ngang ngược không để hai người vào mắt, còn thường xuyên phái hai người hành động nhiệm vụ nguy hiểm, có vài lần thiếu chút nữa có đi không có về, bởi vậy hai người rất oán hận Hoàng Tổ.
Nghe hai người tự thuật xong xuôi, Lưu Kỳ rốt cuộc hiểu rõ chân tướng sự việc, đối với sự ngang ngược của Hoàng Tổ xem như được lĩnh giáo lần nữa. Nếu như hai người do Lưu Biểu đích thân phái tới e là sớm bị Hoàng Tổ xử trí rồi, Hoàng Tổ vốn muốn cho hai người chết trên chiến trường, may mắn hai người cũng có vài phần bản lĩnh mới có thể nhiều lần thoát hiểm.
Gật gật đầu lệnh cho hai người lui xuống, Lưu Kỳ thoáng liếc nhìn những người khác, nói với Văn Sính:
- Văn Tướng Quân, những người khác để Tướng Quân tự ý xử lý.
Lưu Kỳ vừa dứt lời, đám quan viên Giang Hạ trên đại điện đều tiến lên cầu xin tha thứ, Lưu Kỳ chỉ thoáng đưa mắt nhìn qua sau đó bỏ mắt làm ngơ, giao tất thảy bọn họ cho Văn Sính xử lý. Văn Sính thấy Lưu Kỳ không nhúng tay vào cũng cảm thấy có chút khó xử, tuy y có quyền quản lý việc quân vụ Giang Hạ nhưng không thể xử lý toàn bộ những người này, nếu không Giang Hạ chẳng phải sẽ lâm vào trạng thái tê liệt sao?
Nghĩ vậy, Văn Sính phẩy phẩy tay nói:
- Các ngươi đứng lên, chuyện này không nhắc đến nữa, mau lui ra đi.
Y đã hạ quyết tâm, âm thầm tìm một số người có thể dùng sau đó lần lượt thay thế những người này, đương nhiên nếu Lưu Kỳ phái tới Thái Thú Giang Hạ mới vậy y cũng không cần quan tâm.
Lệnh đám người kia rời đi, Lưu Kỳ nhìn về phía Văn Sính nói:
- Văn Tướng Quân, ít ngày nữa Kỳ phải quay về Tương Dương, mọi việc nơi đây xin gửi gắm Tướng Quân.
Văn Sính chắp tay nói:
- Đây là việc mạt tướng phải làm.
Lưu Kỳ gật gật đầu nói:
- Lần này Giang Đông hao binh tổn tướng, Tôn Sách chắc chắn không từ bỏ ý đồ Tướng Quân phải đề cao cảnh giác mới được, ta nghe nói Hoàng Tổ nhiều năm buông lỏng quân vụ, Tướng Quân đích thực phải lo lắng nhiều hơn ròi.
Văn Sính gật đầu nói:
- Đa tạ đại công tử nhắc nhở, việc này Văn mỗ sẽ chú ý.
Sáng sớm hôm sau Lưu Kỳ liền dẫn theo tám trăm người rời khỏi Giang Hạ, lần này quay về Tương Dương, đám người Lưu Kỳ cũng không đi đường bộ mà ngược theo đường thủy trực tiếp về Tương Dương. Xử lý xong Hoàng Tổ, Văn Sính triệu tập binh mã Giang Hạ, trước mặt mọi người tuyên bố tạm thời quản lý Giang Hạ, dưới sự uy hiếp của hai vạn Phi Long Quân cộng thêm tín thư của Lưu Biểu lúc này sự việc tiến hành vô cùng thuận lợi. Sau đó mệnh lệnh hai người Trần Sinh, Trương Hổ bắt đầu huấn luyện binh mã Giang Hạ, tu sửa chiến thuyền, xây dựng tuyến phòng ngự và tôi luyện khí giới thủ thành.
Lưu Kỳ ở trên thuyền, trong lòng mơ hồ cũng có chút hưng phấn, tuy nói lần này rời Tương Dương muốn tạo ra một căn cứ, nắm binh quyền trong tay xem như hiện tại hết thảy đều tốt. Thế nhưng đối với Trường Sa, Lưu Kỳ cũng không quá mức thân cận, ngược lại vẫn luôn tưởng niệm đối với việc tranh đấu ở Tương Dương, tuy trong thành chỉ có mấy người Chương Bá, Tình nhi, Uyển nhi quen biết với Lưu Kỳ, nhưng đối với Lưu Kỳ mà nói đá chính là gia đình. Ở bên ngoài chinh chiến vài ngày giống như đi dạo chơi không có chỗ nghỉ chân, khiến cho Lưu Kỳ cảm thấy rất không thoải mái, ngay cả ngủ cũng không ngủ ngon giấc.
Nước sông chạy chồm giống như vạn mã lao nhanh, hơn mười chiến thuyền trên sông Trường Giang ngược dòng mà lên khiến cho những con thuyền khác trên sông đều phải trốn tránh. Hơn mười chiến thuyền này đều là Văn Sính cố ý chuẩn bị cho Lưu Kỳ, hơn mười chiến thuyền mỗi một chiến thuyền đều tương xứng với ba chiến thuyền Lưu Kỳ cướp đoạt ở Giang Đông, bởi vậy hơn tám trăm người ở trên thuyền không hề cảm thấy chật chội, thậm chí còn có chút trống trải.
Ngụy Diên thân mặc khôi giáp đầu trên mũi thuyền chiến thuyền đi đầu, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, để đề phòng thủy tặc tùy thời xuất hiện. Trên ba chiến thuyền lớn nối gót phía sau đều là sĩ tốt phòng bị nghiêm ngặt, sau ba chiến thuyền lớn mới là thuyền Lưu Kỳ cưỡi, trên thuyền được Vương Nghị bố trí gần hai trăm Phi Hổ Vệ bảo vệ tầng tầng lớp lớp.
Phía sau thuyền lớn của Lưu Kỳ là thuyền tạm giam Hoàng Tổ, trên thuyền có Cam Ninh thống lĩnh hai trăm Cẩm Phàm Tặc trông giữ, hai phụ tử Hoàng Tổ căn bản không ra khỏi khoang thuyền, vì thế không cần lo lắng kẻ nào đó cướp mất Hoàng Tổ cũng không cần lo lắng Hoàng Tổ bỏ trốn. Nối gót hai chiến thuyền lớn mới là thuyền trở đồ quân nhu và ngựa, hai chiến thuyền sau cùng cũng có sĩ tốt canh phòng cực kỳ nghiêm mật, một đội mười chiến thuyền chậm rãi bổ sóng chém gió tiến về Tương Dương.