Chương 49
Lưu Kỳ gật gật đầu, Dương Linh này sau này đè ép Ngụy Diện, Hoàng Trung trở thành thành đại tướng hàng đầu dưới trướng Hàn Huyền tất nhiên bất phàm.
Từ Thứ nói xong không đợi Lưu Kỳ đặt câu hỏi, lại tiếp tục nói:
- Tiếp đến chính là lão tướng Hoàng Trung, người này vốn là Trung Lang Tướng dưới trướng Lưu Kinh Châu, sau lão từ quan hồi hương, hiện tại ở Trường Sa.
Lưu Kỳ kinh hãi nói:
- Hoàng Hán Thăng ở Trường Sa?
Hoàng Hán Thằng là một trong ngũ hổ lại ở Trường Sa, trong lòng Lưu Kỳ có chút kích động.
Từ Thứ gật đầu nói:
- Đúng vậy, người này dũng mãnh hơn vạn người, nếu tướng quân thu phục được người này sau này có thể trọng dụng.
Lưu Kỳ vội vàng hỏi:
- Nguyên Trực huynh biết y vì sao từ quan hồi hương không?
Từ Thứ cười nói:
- Người này bệnh nặng, y vì muốn tìm kiếm danh y mới từ quan hồi hương.
Từ Thứ đã cảm nhận được Lưu Kỳ đang nóng lòng muốn thu phục Hoàng Trung.
. . . . . . . .
Màn đêm buông xuống, binh lính hành quân mệt nhọc một ngày đều lâm vào giấc ngủ, Vương Nghi rời khỏi đại trướng nhìn bầu trời đầy sao không biết vì sao cũng không ngủ được. Quay đầu nhìn về phía dãy quân trướng nối liền không dứt ở cách đó không xa, trên mặt Vương Nghị nhếch lên tia tươi cười.
Doanh địa Phi Hổ Vệ và doanh đại đại quân có chút khoảng cách, đây không phải Phi Hổ Vệ hành động độc lập, mà Lưu Kỳ cố ý an bài như vậy, đại quân ngày đi trăm dặm vô cùng mệt mỏi, cũng chỉ có đội quân tinh nhuệ như Phi Hổ Vệ mới có thể chịu nổi, bởi vậy nhiệm vụ cảnh giới ban đêm liền giao cho Phi Hổ Vệ.
Lưu Kỳ hành động mấy ngày nay đều nằm trong mắt Vương Nghị, theo Lưu Kỳ hạ lệnh không chút do dự chém năm trăm tướng sĩ và phương pháp luyện binh cổ quái hiếm thấy ở thời điểm này, làm y vô cùng hiếu kỳ. Y thật không ngờ người chưa từng ra trận đánh giặc, chưa có đại công dẫn binh vì sao có thể chém chết hơn năm trăm người mà mặt không đổi sắc, thời gian hơn mười ngày đã khiến đội quân giống như phế vật trong mắt y, qua phương pháp luyện binh mới lạ kia huấn luyện thành đội quân đầy đủ quy mô.
Vương Nghị nhớ tới lời dặn của Vương Uy trước khi đi:
- Nghị nhi, ngươi từ nhỏ võ nghệ bất phàm, lại đọc thuộc binh pháp, vi phụ biết ngươi chí hướng lớn, lần này cố ý đưa ngươi tới bên cạnh đại công tử, tương lai theo đại công tử lập lên công lao sự nghiệp. Ta biết ngươi tâm cao khí ngạo, nhưng trước mặt đại công tử phải kìm nén tâm tình, bằng không sẽ khiến đại công tử chê cười.
Nghĩ vậy Vương Nghị có chút tự giễu, lúc ấy còn tưởng rằng phụ thân nói khách khí không hề để ý. Mấy ngày này vốn như vậy là không muốn gây thêm phiền toái cho phụ thân. Không ngờ biểu hiện của Lưu Kỳ lại khiến y mở rộng tầm mắt, y tự hỏi nếu như mình vào vị trí của Lưu Kỳ, có thể làm tốt được như vậy hay không? Đến lúc này y mới biết mục đích phụ thân phái mình tới:
- Trong mắt phụ thân đã sớm tuyển chọn đại công tử. Quả thực ánh mắt của phụ thân vẫn luôn luôn chính xác.
Từ Thừ cũng không biết suy đoán của y rất chuẩn xác.
Ở quận Ngô lúc này vô cùng náo nhiệt, bởi vì Tôn Sách chuẩn bị thành hôn. Tôn Sách và Chu Du thời gian trước xuất môn ngẫu nhiên gặp tỷ muội họ Kiều, tiếng sét ái tình làm dao động con tim vì thế Tôn Sách quyết định cưới Đại Kiều làm vợ, còn Chu Du cũng quyết định cưới Tiểu Kiều làm vợ. Hôn lễ của hai người tổ chức cùng một ngày, mấy ngày gần đây người quận Ngô đều bận bịu chuẩn bị cho hôn lễ của Tôn Sách và Chu Du.
Đối với dân chúng quận Ngô mà nói, truyền kỳ về Tôn Sách khiến bọn họ nói chuyện say sưa, từ khi phụ thân Tôn Kiên tấn công Tương Dương chết trận, Tôn Sách vẫn luôn hy vọng báo thù rửa hận thay phụ thân, chỉ có điều thế lực nhỏ không đủ lực chống lại Kinh Châu. Sau đó Tôn Sách giao chiến không ngừng, lần nào chiến đấu cũng thắng lợi dần dần thống nhất Giang Đông mới có đủ vốn liếng chống lại Lưu Biểu.
Đội ngũ đón dâu đã chuẩn bị xuất phát, Tôn Sách, Chu Du rút thân khỏi chuyện bận bịu của bản thân, mới biết được Thái Thú Trường Sa Trương Tiện làm phản, Tôn Sách lúc này triệu tập quần thần nghị sự.
Trong thành Tương Dương cũng không bình tĩnh, khi Lưu Kỳ xuất chinh Tương Dưỡng vẫn luôn chú ý tới Lưu Kỳ. Ai ngờ sau ngày xuất chinh, Lưu Kỳ liền chém chết phó tướng Thái Hòa và năm trăm tướng sĩ, trong thành Tương Dương liền vô cùng náo động.
Thái Hòa là đệ đệ của Thái Mạo là thành viên trực hệ của Thái Thị, Lưu Kỳ không chút do dự chém chết y sẽ không sợ Thái Thị trả thù sao? Có một số người đã nhận ra Lưu Kỳ đã hoàn toàn muốn xé rách da mặt Thái Thị.
Trực hệ Thái Thị bị giết, Thái Mạo tự nhiên không ngồi yên, đích thân đi tới phủ Thứ Sử gặp Lưu Biểu tố cáo Lưu Kỳ giết đại tướng, còn Y Tịch cũng không chậm trễ, nói Thái Hòa cãi quân lệnh chết chưa hết tội, mà Thái Mạo tiến cử Thái Hòa cũng phải hỏi tội. Lưu Biểu tự nhiên biết uẩn khúc trong đó, không hề để ý tới. Nhưng ông thấy Lưu Kỳ quả quyết sát phạt vì thế tâm tư cũng khiếp sợ, ngầm sai người theo sát hướng đi của Lưu Kỳ.
Có lẽ phỏng đoán của Từ Thứ đã thành sự thực, Trương Tiện quả thực tập trung quân đội ở khu vực Lâm Tương. Dọc đường đi đại quân của Lưu Kỳ không có gặp trở ngại nào, thuận lợi tiến vào Trường Sa. Lưu Kỳ không lúc nào dừng bước mà trực tiếp lệnh đại quân tiến về phía huyện Du. Ba ngày sau huyện Du đã trong tầm mắt của Lưu Kỳ.
Nhìn thành trì nguy nga trước mắt, Lưu Kỳ tán thưởng nói:
- Đây là huyện Du, chỉ là một thị trấn nhưng những thành trì nhỏ thuộc quận huyện bình thường lại không thể sánh bằng. Thậm chí ở phương diện phòng ngự chẳng kém gì thành trì lớn.
Từ Thứ cười nói:
- Huyện Du là đầu mối then chốt giữa Giang Đông và Kinh Châu, vị trí địa lý vô cùng quan trọng, song phương tiến hành đại chiến không ít lần, vì thế thành trì tự nhiên cao lớn.
Mã Trung thúc ngựa tiến lên hỏi:
- Chủ công có hạ lệnh công thành hay không?
Hai vạn quân đội trên đường đi đã được huấn luyện vào khuôn khổ. Hai vạn quân đội này vốn là lão binh, chỉ là lâu ngày không huấn luyện mà thôi, trải qua huấn luyện của Lưu Kỳ đã dần dần quen thuộc chiến trường.
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Không vội.
Tòa thành trì này chắc chắn, xung quanh tường thành đều có binh mã canh giữ, sau khi nhìn thấy đại quân Lưu Kỳ đã đóng chặt cửa thành. Đại quân đứng khắp tường thành, các loại khí giới thủ thành cũng đã chuẩn bị đầy đủ, nếu muốn tấn công thực sự không ổn.
Binh mã của Lưu Kỳ sớm bị quân trấn thủ thành phát hiện, đã bẩm báo lên thủ tướng.
Đại tướng trấn thủ huyện Du - Hoắc Tuấn trước kia đi theo Lưu Biểu sau đó được Lưu Biểu phong làm thủ tướng huyện Du. Người này giỏi thủ thành, vì thế có uy danh rất cao trong lòng binh lính huyện Du.
Hoắc Tuấn nghe được binh lính bẩm báo lập tức đi lên lầu thành xem xét, từ khi Trương Tiện làm phản toàn bộ vị trí nguyên bản do Trương Tiện sắp xếp đã được điều đi, trước mắt huyện Du vẻn vẹn chỉ có 1500 quân coi giữ. Nếu Giang Đông lúc này đến vây công thực không ổn.