Chương 53
Lưu Kỳ nhìn người thanh niên này không ngờ là nhân sĩ Kinh Tương, hỏi:
- Ta chính là Chinh Nam Tướng Quân, ngươi muốn tòng quân hẳn là nên đến quân doanh các nơi báo tin vì sao lại ở nơi này chặn đường đại quân?
Sắc mặt chàng thanh niên tràn đầy cừu hận nói:
- Ta muốn theo ngươi đi đánh lão tặc Trương Tiện?
Lưu Kỳ nghe khẩu khí này có chút bất ngờ, gã thanh niên này dường như có cừu oán với Trương Tiện:
- Ngươi có cừu oán với Trương Tiện?
Sắc mặt chàng thanh niên đầy dữ tợn nói:
- Phụ thân ta bị y giết.
Lưu Kỳ có chút giật mình, chẳng trách y muốn đi giết Trương Tiện. Đánh giá chàng thanh niên một chút:
- Ngươi có phải nhân sĩ Kinh Tương không?
Chàng thanh niên gật đầu nói:
- Quê ta phát sinh chiến loạn, thôn xóm bị hủy không có chỗ để đi. Ta nghe có người nói Bùi Nguyên Thiệu đang tuyển người, vốn định tới chỗ y, không ngờ trên đường gặp phụ thân, phụ thân thu nhận ta, thời gian trước Trương Tiện phái người đến Tương Dương giết chết phụ thân ta.
- Phụ thân của ngươi là người nào ở Tương Dương?
Thời gian trước người chết trong thành Tương Dương thực sự không khỏi liên quan tới Trương Tiện, chỉ là không biết ai là phụ thân chàng thanh niên này.
- Phụ thân ta là lao đầu trong lao ngục thành Tương Dương.
Chàng thanh niên nói lời này sắc mặt có vẻ trầm xuống.
Lưu Kỳ gật đầu, nhà giam thành Tương Dương bị cướp, Trương Duyệt bị cướp đi đúng là Trương Tiện làm. Lưu Kỳ đã quyết định thu nhận y:
- Ngươi tên gì?
- Ta gọi là Chu Thương.
Chàng thanh niên nói.
- Chu Thương. Ngươi gọi là Chu Thương?
Lưu Kỳ có chút không dám tin, trong lích sử Chu Thương là cận vệ của Quan Vũ, võ nghệ bất phàm, sau này Quan Vũ chết Chu Thương tự sát mà chết. Lưu Kỳ có chút không dám tin người trước mặt chính là Chu Thương trong lịch sử.
Chàng thanh niên tự xưng là Chu Thương gật gật đầu chứng tỏ mình là Chu Thương.
- Ngươi biết võ?
Nếu Chu Thương trong lịch sử võ nghệ khong tồi, vậy kiểm tra võ công thế nào liền có thể biết được y là Chu Thương kia hay không?
Chàng thanh niên gật gật đầu nói:
- Mới học qua một chút.
- Ngươi đi thử xem võ công của y.
Lưu Kỳ nói với Mã Trung.
Mã Trung tiến tới rút bảo kiếm ra, mọi người ở bên liền tranh né mở ra khoảng không cho bọn họ. Chu Thương cũng không khách khí giơ đại đao lên, chuẩn bị luận bàn võ nghệ với Mã Trung.
Mã Trung tiến tới không hề xuất thủ mà phòng ngự chờ Chu Thương xuất thủ, Chu Thương giơ đại đao lên một đao chém xuống đỉnh đầu Mã Trung. Mã Trung vung bảo kiếm ngăn cản đao này của Chu Thương, không ngờ lại bị Chu Thương bổ một đao lảo đảo lui về phía sau vài bước.
- Khí lực thật lớn.
Mã Trung hoảng hốt, nhào mình tiến về phía trước giao đấu với Chu Thương. Mã Trung kiếm thuật bất phàm, Chu Thương khí lực cực lớn, hai người trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Mã Trung vừa nãy lĩnh giáo khí lực của Mã Trung tự nhiên không đánh bừa với y, mà sử dụng từng chiêu từng chiêu kiếm thuật biến hóa linh hoạt đánh vào điểm yếu hại trên người Chu Thương, Chu Thương thoáng chốc trở nên bối rối.
- Rống.
Chu Thương tựa hồ bị Mã Trung gây phiền toái, cũng không phòng thủ mà vung đại đao lên, từng đao từng đao bổ tới trên người Mã Trung, muốn liều mạng cùng Mã Trung. Mã Trung chỉ một kiếm có thể đâm chết Chu Thương, nhưng bản thân cũng không thể hoàn hảo, đành phải thu kiếm chạy quay người Chu Thương, tìm kiếm cơ hội.
- Được lắm, đi ra đây đi.
Mã Trung và Chu Thương còn muốn tiếp tục chiến đấu, Lưu Kỳ lại kêu bọn họ dừng tay. Lúc này Lưu Kỳ đã xác định được người trước mặt chính là Chu Thương cận vệ của Quan Vũ.
Đao pháp của Chu Thương cực kỳ mạch mẽ, hoàn toàn trái ngược với kiếm thuật linh hoạt của Mã Trung, nhưng thực sự Mã Trung có nhiều cơ hội quyết định sinh tử hơn, chỉ cần tạo chút khoảng cách Mã Trung có thể dựa vào tài bắn cung của mình thoải mái bắn chết Chu Thương. Chu Thương đao pháp mạnh mẽ thích hợp xung phong liều chết trong quân. Trong đại quân người như Chu Thương có thể làm tiên phong, tách rời quân đoàn địch.
- Ngươi có bằng lòng ở bên cạnh ta không?
Lưu Kỳ hỏi.
- Chỉ cần có thể giết chết Trương Tiện, bảo ta làm gì ta cũng nguyện ý.
Chu Thương nói.
- Được. Chính Bình ngươi mang Chu Thương xuống dưới tắm rửa đi.
Chu Thương hiện tại chẳng khác gì một tên cái bang.
Mã Trung tiến lên vỗ vỗ bả vai Chu Thương nói:
- Tốt, về sau ngươi và ta sẽ cùng nhau đi theo chủ công.
Nói xong dẫn theo Chu Thương đi xuống thay quần áo.
Chu Thương cười cười nói:
- Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.
Hai người cười nói, rồi rời đi.
Lúc này đại quân lại bắt đầu lên đường, vừa nãy luận bàn võ nghệ tuy đánh nhau trong thời gian ngắn nhưng rất kịch liệt làm các tướng sĩ vô cùng hưng phấn.
- Ý ta muốn để Chu Thương phái đến bên cạnh Nguyên Trực huynh, Nguyên Trực huynh cảm thấy thế nào?
Lưu Kỳ cười nói.
Từ Thứ hoảng hốt nói:
- Tướng quân, mãnh tướng giống như Chu Thương dùng trong quân mới có thể phát huy tác dụng, phái tới bên cạnh ta chẳng phải là người tài dùng việc nhỏ sao?
Lưu Kỳ cười nói:
- Nguyên Trực huynh đừng vội, ý của ta là Chu Thương bình thường ở bên cạnh huynh đảm bảo sự an toàn của huynh, về phần phải dùng thế nào tùy ý Nguyên Trực huynh quyết định.
Từ Thứ có chút cảm động, Lưu Kỳ nói như vậy không khác gì giao một đội quân cho y, Chu Thương chỉ có ở trên chiến trường mới phát huy tác dụng lớn nhất, vậy mà Lưu Kỳ quyết định giao cho y thực sự chẳng phải giao quyền chỉ huy quân đội cho y hay sao?
Tại thời loạn thế chẳng ai giao địa vị cho người khác cho dù là một khắc đồng hồ, nhưng Lưu Kỳ làm vậy có thể thấy dược sự tín nhiệm đối với Từ Thứ.
Đối với Từ Thứ, Lưu Kỳ tự nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng thoáng chốc nếu muốn thay đổi thái độ của Từ Thứ sẽ rất khó, Lưu Kỳ đã liên tục ủy thác mọi việc cho y, để bọn họ không phân trên dưới. Đến lúc nào đó Từ Thứ muốn rời đi, thì những việc này sẽ quấn lấy y khiến y không rời đi được.
Lưu Kỳ cũng nhìn ra Từ Thứ muốn ở lại, chỉ là trước kia Từ Thứ từng nói mình phải rời đi. Còn Lưu Kỳ làm như vậy chính là tạo cớ cho Từ Thứ ở lại, kể cả Cam Ninh cũng giống vậy.
Đại quân Lưu Kỳ một đường chạy thẳng về Lâm Tương, các huyện ven đường đều mở cửa thành đầu hàng. Thứ nhất là vì bọn họ không có binh mã, phần lớn binh mã đều bị Trương Tiện điều đi Lâm Tương, các huyện chỉ để lại vài trăm binh mã mà thôi, ngay cả trị an còn khó khăn nói chi đến việc đối đầu với đại quân Lưu Kỳ. Thứ hai, dân chúng địa phương không hy vọng chiến tranh, bọn họ không có dã tâm như Trương Tiện, chỉ hi vọng có cuộc sống yên bình bởi vậy nhìn thấy đại quân Lưu Kỳ đến ngược lại đều ra nghênh đón. Thứ ba, quan viên địa phương phần lớn đều là nhân sĩ địa phương đảm nhiệm, vì lo lắng cho người nhà mình tự nhiên sẽ không đối kháng với Lưu Kỳ.
Vì vậy trong mấy ngày kế tiếp, đại quân Lưu Kỳ không chỉ không gặp phiền toái ngược lại lại vô cùng thuận lợi, chưa tới thành trì các quan viên địa phương đã mở cửa thành chào đón, giết heo mổ dê khao đại quân, tuy Lưu Kỳ không tiếp nhận nhưng bọn họ vẫn chuẩn bị theo ý mình.