Chương 60
Lưu Kỳ nói.
- Nguyên Trực huynh, ta có thể mời chào Gia Cát Khổng Minh hay không?
Tất thảy những người có thực học đều ẩn chứ ngạo khí nhất định, huống hồ những người như Từ Thứ có thể mang lại hòa binh và sự ổn định cho đất nước, khi trước hắn mời chào Từ Thứ cũng hao phí không ít tâm tư. Gia Cát Lương tự so mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị, ngạo khí trên người tất nhiên không cần phải nói. Lưu Bị danh tiếng lớn như vậy còn phải ba lần tới mời chào, huống hồ là hắn.
- Khổng Minh bây giờ còn chưa nguyện trung thành với ai, tướng quân tự nhiên có thể mời chào y, chỉ là Khổng Minh muốn chính là chúa công có thể giúp y phát huy hết tài năng. Tướng quân chỉ cần dựa vào điểm này mời chào Khổng Minh hẳn là dễ dàng hơn.
Từ Thứ suy nghĩ, nói.
Lưu Kỳ cũng không dây dưa nhiều, đối với việc hắn có thể thu phục Gia Cát Lương hay không thu phục được hắn cũng không miễn cưỡng.
Trong thành Lâm Tương, đám người Hoàng Trung, Dương Linh đang tụ tập tại phủ Hàn Huyền.
Hàn Huyền nhìn sắc mặt Hoàng Trung có vẻ lo lắng, liền hỏi:
- Hoàng lão đệ cho rằng đám người Lưu Kỳ có thể nhận được tín thư của chúng ta hay không? Đệ xác định mũi tên kia chính xuyên qua khôi giáp Cam Ninh chứ?
Sắc mặt Hoàng Trung cũng có chút ngưng đọng:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định không thất thủ.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Hoàng Trung còn chút lo lắng, dù sao chuyện này không chỉ liên quan tới vài người bọn họ mà còn liên quan đến tính mạng người nhà bọn họ, y không thể không lo lắng.
Hàn Huyền nghe xong Hoàng Trung nói, sắc mặt khẽ buông lỏng:
- Hy vong Lưu Kỳ công tử có thể thấy được mật thư.
Đối với việc mật thư giấu trong tiễn, không ai dám cam đoan Lưu Kỳ nhất định có thể phát hiện.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm:
- Lão gia, người cửa có người đưa tới một phong thư.
Hàn Huyền nghe được thanh âm lập tức dựng thân ra ngoài thư phòng, chỉ chốc lát Hàn Huyền cầm thư quay lại. Mở ra thấy sắc mặt Hàn Huyền vui vẻ sau đó trở nên kinh nghi bất định.
Hoàng Trung thấy sắc mặt Hàn Huyền như vậy, vội hỏi:
- Trên thư nói về điều gì?
Hàn Huyền cười khỏ nói:
- Ta cũng không biết, e là quỷ kế của Trương Tiện, cho dù đại công tử thấy được tín thư của chúng ta cũng không thể trả lời nhanh như vậy.
Hoàng Trung gật gật đầu, hiện tại bọn họ truyền mật thư mới nửa ngày, cho dù Lưu Kỳ nhận được tín thư, cũng không thể hồi âm lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Đột nhiên tiếng đập cửa lại vang lên, vẫn là thanh âm người vừa nãy:
- Lão gia, ngoài cửa lại có một phong thư.
Hàn Huyền ngạc nhiên và Hoàng Trung liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên cùng một tâm tình. Trương Tiện này làm sao vậy, gạt người cũng không thể đưa hai phong thư nha. Hàn Huyền đứng dậy tới tiếp nhận tín thư.
Cũng là mật thư chế thành từ lụa, hiển nhiên phong thư này so với phong thư trước nặng hơn chút ít, Hàn Huyền mở ra liền sửng sờ, Dương Linh đứng dậy đi đến bên cạnh Hàn Huyền cúi đầu nhìn, mảnh lụa này rõ ràng là mảnh lụa bọn họ đặt trong mũi tiễn kia.
Hàn Huyền tỉnh ngộ, vội vàng tìm kiếm một phen, phát hiện một tấm lụa khác, trên mặt viết rất nhiều chữ. Hàn Huyền xem xong liền giao cho Hoàng Trung.
Sau khi ba người xem xong, có chút khó tin. Bọn họ đã xác định phong thư thứ hai là của Lưu Kỳ, bởi vì Trương Tiện không có khả năng có được mật thư của bọn họ, trừ phi Lưu Kỳ giao mật thư cho Trương Tiện, nhưng cơ hồ loại khả năng này không tồn tại.
Ba người liếc mắt nhìn Hàn Huyền hỏi:
- Cũng không biết hắn làm thế nào có thể đưa tín thư vào trong thành?
Hoàng Trung, Dương Linh cũng lắc đầu, thành Lâm Tương đề phong nghiêm ngặt, từ cửa thành tiến vào là chuyện không thể, trừ phi có mật đạo. Nhưng Trương Tiện đã sớm phòng bị Lưu Kỳ đào mật đạo vì thế trong thành bố trí rất nhiều cơ sở ngầm. Hơn nữa tỏng khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Lưu Kỳ cũng không thể đào được mật đạo. Ba người thương lượng hồi lâu cũng không nghĩ ra vấn đề, đành phải làm theo lời nói trong mật thư, nhưng đối với phong mật thư thứ nhất vừa thấy liền biết do Trương Tiện phái người mang tới, ba người tự nhiên sẽ không để ý. Nếu không có phong mật thư thứ hai, nói không chừng bọn họ có thể dựa vào phong mật thư vừa nãy mạo hiểm một lần, nhưng hiện tại tự nhiên sẽ không để ý tới. Ba người bắt đầu thương lượng làm theo như lời viết trong mật thư.
Trong thư phòng Trương Tiện tại phủ Thái Thú, Trương Tiên đang bàn bạc với Trương Dịch nên diệt trừ đám người Hoàng Trung như thế nào.
- Phụ thân, đám người Hàn Huyền kia có tin hay không?
Trương Dịch hỏi.
- Ha ha, bọn họ sao có thể không tin, bọn họ bây giờ như cá trong chậu, chỉ cần có một tia hi vọng sẽ nếm thử, việc mật thư có thể là ta làm nhưng bọn họ không thể không nếm thử. Bởi vì nếm thử còn có hi vọng, không nếm thử vĩnh viễn không có hi vọng.
Trương Tiện cười nói.
- Trừ bỏ đám người Hoàng Trung, vậy bộ hạ của bọn họ nên xử lý thế nào?
Trương Dịch có chút lo lắng.
- Yên tâm đi, cái chết của bọn họ có thể đổ lên đầu Lưu Kỳ. Nói trong lúc bọn họ phản loạn bị giết, cho dù bộ hạ của bọn họ cũng không thể làm gì, chỉ cần đám người Hoàng Trung vừa chết, tưa sẽ một lưới bắt sạch.
Trương Tiện nói.
- Phụ thân anh minh.
Trương Dịch vui vẻ nói, Hoàng Trung chết đi y sẽ có quân đội của chính mình.
Hai phụ tử bọn họ rãi bày tâm tư trong lòng đến tận khuya mới rời đi.
Ngày hôm sau Lưu Kỳ mệnh đám người Cam Ninh tiếp tục đến khiêu chiến, còn Trương Tiện đóng chặt cửa thành, treo cơ cờ ngừng chiến. Lưu Kỳ cũng không thúc giục, âm thầm dặn Từ Thứ gia tăng bố trí.
Trời tối, Lưu Kỳ ở trong trướng đọc thư, nhưng tâm tư hắn không ở trong sách, tối nay hắn ủy thác mọi việc cho Từ Thứ, tuy tin tưởng Từ Thứ có năng lực xử lý tốt việc này, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Dù sao đây cũng là trận chiến đầu tiên của hắn, nếu trận chiến này thắng lợi như vậy uy danh của hắn tại Kinh Châu có thể tăng cao, bởi vậy hắn sẽ có được quân đội và căn cứ của riêng mình, nếu thất bại hắn có thể không còn cơ hội trở mình.
Lưu Kỳ đứng dậy đi ra đại trướng, nhìn về phía thành Lâm Tương, thành Lâm Tương trong đêm tối giống như mãnh thú ẩn nấp đang tìm con mồi tấn công.
- Chủ công.
Mã Trung xuất hiện bên cạnh Lưu Kỳ.
- Uhm, lần này không được ra chiến trường có phải có chút thất vọng không?
Lần này Từ Thứ giao cho Mã Trung nhiệm vụ trấn thủ đại doanh không tới nghìn người mê hoặc sự chú ý của Trương Tiện, đồng thời bảo vệ sự an toàn của Lưu Kỳ.
- Không có.
Mã Trung trả lời. Nhưng sự tiếc nuối trên mặt không cách nào che dấu.
Mã Trung theo Lưu Kỳ trong khoảng thời gian dài nhất, Lưu Kỳ rất hiểu y, y không bao giờ nói ra tâm tư của mình. Lưu Kỳ vỗ vỗ vai Mã Trung nói:
- Yên Tâm, sau này ngươi sẽ có cơ hội đánh trận.
Mã Trung gật gật đầu không nói gì, vẻ mặt vẫn có chút âm trầm như trước, hai người cùng nhau nhìn về phía thành Lâm Tương chờ đợi kết quả.
. . . . . . . .
Trong thành Lâm Tương, quý phủ Hàn Huyền hôm nay tụ tập không ít người, cầm đầu là ba người Hàn Huyền, Hoàng Trung và Dương Linh. Những người khác đều là thân tín của ba người bọn họ, về chuyện mật thư đám người Hàn Huyền ở đây vẫn chưa có ai tiết lộ ra ngoài, ngay cả những quan viên bình thường luôn tâm đầu ý hợp với y y cũng không nói, hành động đêm nay cũng không đi mời bọn họ. Mấy người trước mặt tuyệt đối trung thành với, người nào cũng được y cứu từ cõi chết trở về, không cần lo lắng bị Trương Tiện mua chuộc.