Chương 71
Lưu Bàn lấy tư cách là một chỉ huy cao nhất ở đây, hỏi:
- Hiện tại chúng ta nên xử lý thế nào, các người có ý kiến gì không?
Tô Phi tiến lên trước, nói:
- Chủ công đến giờ còn chưa trở về, e là gặp nguy hiểm. Chúng ta phải lập tức thống lĩnh binh mã tới tiếp ứng chủ công.
Kỵ binh theo Lưu Kỳ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, chỉ là Lưu Kỳ vẫn chưa trở về, e là tình hình của Lưu Kỳ không được khả quan.
Nghe Tô Phi nói, Hoắc Tuấn chau mày hít sâu một hơi không nói gì, tình hình hiện tại hoàn toàn khác lần trước, hiện tại Lưu Kỳ ở bên ngoài, y không thể ngăn cản Tô Phi đi cứu viện Lưu Kỳ.
Mã Lương đứng lên nói:
- Không ổn, hiện tại chúng ta còn chưa biết địch nhân là ai, nếu tùy tiện phái binh ra khỏi thành, một khi gặp chuyện khong may sẽ không biết xử lý thế nào cho phải. Hơn nữa chủ công thân ở phương nào chúng ta còn chưa biết rõ, làm sao có thể phái binh trợ giúp.
Lưu Bàn quay đầu nhìn về phía Hoắc Tuấn, Hoắc Tuấn đứng dậy nói:
- Ta đồng ý với ý kiến của Mã Tướng Quân, hiện tại không rõ tình hình không thể tùy tiện phái binh ra khỏi thành. Vả lại đại công tử làm việc cẩn thận, nếu gặp chuyện nguy hiểm tất nhiên sẽ phái người đưa tin.
Lưu Bàn nghe xong ba người nói, liền cúi đầu trầm tư, mấy người biết Lưu Bàn suy nghĩ cũng không thúc giục. Ra khỏi thành hay không ra khỏi thành? Nhất thời y khó có thể lựa chọn, y đương nhiên muốn ra khỏi thành cứu đại ca, nhưng theo như lời Mã Lương nói, hiện tại không rõ tình hình bên ngoài, hơn nữa cũng không biết đại ca hiện tại ở đâu? Cộng thêm bài học lần trước vẫn còn rất mới mẻ trong trí nhớ của y, y cũng không hy vọng nhân sĩ dưới trướng y vì y mà chết.
Sau một khắc đồng hồ, Lưu Bàn rốt cuộc ngẩng đầu lên, mấy người nhìn Lưu Bàn chờ đợi y quyết định, liền thấy Lưu Bàn nói:
- Hoắc Tuấn Tướng Quân sai người tu bổ tường thành, dọn sạch sông đào bảo vệ thành. Tô Tướng Quân lập tức dẫn người chuẩn bị tiễn, cây lăn, đá lớn và cung nỏ lên tường thành. Đồng thời mệnh lệnh đại quân tùy thời đợi lệnh.
Nói xong nhìn về phía Mã Lương nói:
- Mã Tướng Quân lập tức phái thám báo tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
- Rõ.
Mấy người nghe được lệnh của Lưu Bàn liền đứng dậy đáp ứng, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi. Chợt nghe bên ngoài có quân sĩ báo lại:
- Báo cáo Tướng Quân, có thám báo đã trở về.
Nghe vậy sắc mặt mấy người liền toát lên vẻ vui mừng, rốt cuộc đã có thám báo trở về.
- Đi xem thế nào?
Lưu Bàn lập tức cùng mấy người đi về phía cửa thành, cờn chưa tới cửa thành liền thấy một thám báo nằm sấp trên lưng ngựa chạy về phía bọn họ. Toàn thân thám báo này đều là thương tích, khôi giáp tràn đầy vết máu, mũ giáp cũng không biết rơi mất ở nơi nào.
Mấy người nhìn thấy tình hình như vậy, liền tiến lên phía trước hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Những thám báo khác đâu?
Gã thám báo đưa mắt nhìn mấy người, sau khi nhìn thấy Mã Lương, mới vội nói:
- Là đại quân Giang Đông, ba vạn đại quân Giang Đông, bọn chúng đã phong tỏa tất cả đường đi tới huyện Du, vả lại còn phái ra binh mã công kích chúng ta, các huynh đệ liều mạng mới giúp ta trốn thoát trở về.
Mọi người hoảng hốt, không ngờ mới đẩy lui một vạn binh mã Giang Đông, thoáng chốc đã có ba vạn binh mã tới đây, Lưu Bàn hít sâu một hơi nhìn về phía Mã Lương nói:
- Thám báo này là của chúng ta sao?
Mấy người ở bên thấy Lưu Bàn hỏi, liền nhìn về phía Mã Lương.
Mã Lương gật gật đầu, nói:
- Sáng sớm ta phái ra ngoài mười ba thám báo, y là người sống sót cuối cùng trở về.
Lại nói về Lưu Kỳ dẫn theo kỵ binh truy đuổi Hàn Đương, kỵ binh lúc này còn sót lại chỉ hơn 900 người, vừa nãy chiến đấu tổn thất hơn 400 kỵ binh khiến Lưu Kỳ đau xót hơn nữa ngày, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Kỳ ngừng truy kích Hàn Đương. Hơn một ngàn kỵ binh là tài sản của hắn, cũng là trước mắt hắn chỉ có kỵ binh, đám binh sĩ tinh nhuệ này chết đi một người là tổn hại đi một phần. Hôm này vì Hàn Đương chết đi hơn bốn trăm người, hắn không đau xót sao được.
Dọc đường khắp nơi đều là binh lính, binh lính này vừa thấy Lưu Kỳ liền bật dậy sợ tới mức quỳ trên mặt đất ngay cả thở mạnh cũng không dám, vừa nãy hơn nghìn kỵ binh này thực sự khiến bọn họ vô cùng sợ hãi.
Lưu Kỳ dẫn theo kỵ binh chạy nhanh như bay, căn bản không để ý tới đám sĩ tốt này, hắn truy kích Hàn Đương một mặt vì tức giận, mặt khác chính muốn chém chết một viên tướng lãnh nổi tiếng Giang Đông như Hàn Đương, có thể chém giết y đối với Lưu Kỳ là chỗ tốt không thể nói hết.
Mấy năm nay Giang Đông thường xuyên tấn công Kinh Châu, đặc biệt khu vực Giang Hạ cơ hồ hàng ngày đều phải đánh giặc, Lưu Biểu cũng không có biện pháp đối phó với Tôn Sách vì thể cũng khoanh tay đứng nhìn. Nếu Lưu Kỳ có thể chém chết một viên đại tướng dưới trướng Tôn Sách, như vậy địa vị của Lưu Kỳ ở Kinh Châu càng gia tăng, nếu không có nguyên nhân đặc thù, tiếp đến người nhậm chức Kinh Châu Mục chính là hắn.
Hàn Đương không biết đã tỉnh lại từ khi nào không hay, khi Hàn Đương thấy rõ tình cảnh của mình liền lệnh viên phó tướng mang tới một con kỵ mã tới bên cạnh, y nhảy dựng lên ngựa phi nhanh mà đi, còn viên phó tướng theo sát phía sau.
- Chia ra đi.
Không lâu sau, trước mặt Hàn Đương và viên phó tướng xuất hiện một đường rẽ, Hàn Đương nói với viên phó tướng. Nói xong Hàn Đương chọn đường rẽ sang trái, còn viên phó tướng bất đắc dĩ rẽ sang đường bên phải.
Đến khi Lưu Kỳ dẫn kỵ binh đuổi tới đã không thấy tung tích bọn họ, Lưu Kỳ nói với Cam Ninh:
- Bắt vài người tới hỏi.
Cam Ninh lập tức dẫn theo mấy người tới lối rẽ bắt mấy người trở về, mấy người này nhìn thấy Lưu Kỳ và hơn nghìn kỵ binh này nhất thời sợ hãi tới mức mềm nhũn hai chân, thân thể run rẩy nhìn xung quanh, xung quanh những người này đều là nhân vật giết người không chớp mắt, vì thế mấy người này rất sợ bọn họ không vui chém chết mình.
Lưu Kỳ nhìn mấy người trước mắt, nói:
- Các ngươi nghe đây, ta hỏi các ngươi vài vấn đề, ai trả lời trước và trả lời chính xác ta sẽ tha mạng cho người đó, nghe rõ chưa?
Thấy mấy người gật đầu, Lưu Kỳ hỏi:
- Vừa nãy có người cưỡi ngựa qua nơi này không?
- Có.
Mấy người kia cơ hồ cùng đồng thanh trả lời.
- Vậy y đi hướng nào?
- Hướng kia.
Cả nhóm chỉ vào phía bên trái, chỉ có một người chỉ về phía bên phải.
Lưu Kỳ chau mày, mấy người hoảng sợ, trong đó có người nhảy dựng lên vội vàng nói:
- Vừa nãy có hai con ngựa chạy qua, không biết đại nhân muốn hỏi con ngựa nào?
- Uhm, các ngươi thấy con ngựa màu đen chạy phương nào không?
Lưu Kỳ nhớ kỹ viên phó tướng kia cưỡi ngựa màu đen.
- Đi bên phải.
Mấy người bọn họ lại đồng thanh trả lời.
Lưu Kỳ nhìn về phía con đường bên phải, nói:
- Đuổi.
Nói xong cũng không để tới mấy người kia, liền dẫn theo kỵ binh đuổi theo. Đám người phái sau nhìn thấy kỵ binh rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phệt xuống đất há miệng thở phì phò, trong mắt tràn đầy vẻ may mắn.