Chương 79
Phải biết rằng ba vạn đại quân này mạnh hơn một vạn đại quân của Hàn Đương rất nhiều, Thái Sử Từ không chỉ giỏi về thống lĩnh quân đội, còn giỏi cả về huấn luyện sĩ tốt. Y huấn luyện sĩ tốt kỷ luật nghiêm minh, có tiến có lui lại có sức chiến đấu hơn người. Cho dù vậy vẫn bị ngăn cản, binh lính công thành hết đám này đến đám khác thay nhau công thành nhưng đều không công quay ngược lại. Sắc mặt Thái Sử Từ tối sầm, bởi từ khi y thống lĩnh quân đội tới nay đây là lần đầu tiên chiến đấu cảm giác nghẹn khuất nhất, rõ ràng chiếm ưu thế nhưng không cách nào hạ thành trì.
- Đánh chiêng thu binh.
Nhìn sĩ khí quân đội giảm xuống, Thái Sử Từ bật người hạ lệnh nói.
Trên thành nhìn đại quân Giang Đông thoái lui giống như thủy triều, Hoắc Tuấn thở phào nhẹ nhõm, Lưu Bàn đã giao nhiệm vụ thủ thành cho y, nếu như tình hình nguy cấp, cho dù Lưu Bàn cũng phải nghe theo sự phân phó của Hoắc Tuấn.
- Thái Sử Từ quả nhiên danh bất hư truyền.
Hoắc Tuần nhìn đại quân Giang Đông đi xa, trong lòng có chút nặng trĩu. Đây là ngày đầu tiên công thành đã bị Thái Sử Từ mấy lần công lên tường thành, tiếp đến e là chiến đấu càng thêm vất vả, ba vạn đại quân không thể không mang theo một chút lợi khí tới công thành.
Mấy chiếc xe Tỉnh Lan đã có thể tạo thương vong thật lớn đối với binh sĩ trên thành, vậy đừng nói đến xe Đầu Thạch càng thêm sắc bén kia. Nghĩ vậy sắc mặt Hoắc Tuấn trở lên âm trầm, sau khi dặn dò thuộc hạ thu dọn chiến trường, tu bổ tường thành và chuẩn bị khí giới thủ thành liền vội vàng rời đi. Y muốn tìm đám người Lưu Bàn bàn bạc xem xử lý thế nào? Nếu Thái Sử Từ vận dụng xe Tỉnh Lan và xe Đầu Thạch, ngay cả y cũng không dám chắc có bảo vệ được thành trì dưới sự công kích của Thái Sử Từ hay không?
Thành Lâm Tương.
Từ Thứ rốt cuộc đã hoàn toàn ổn định tình hình, rửa sạch tai họa ngầm, hai người Hàn Huyền và Hoàng Trung tự nhiên có công lớn không thể không nói đến. Trong hai ngày này, Từ Thứ đã thay Lưu Kỳ thu phục bọn họ, Trường Sa hiện tại mới chính thức trở thành hậu phương lớn của Lưu Kỳ.
Hai vạn đại quân tập kết ngoài thành Lâm Tương tùy thời có thể xuất phát, đây là binh mã Từ Thứ thống lĩnh tiếp viện huyện Du. Theo như lời Trần Thất nói, Từ Thứ biết tình cảnh Lưu Kỳ hiện tại rất nguy hiểm, lúc này y có thể làm chính là hấp dẫn lực chú ý của đại quân Giang Đông ở huyện Du, yểm trợ Lưu Kỳ thuận lợi rời Giang Đông.
Giang Đông quy mô tấn công huyện Du lần này tuy ngoài dự tính của y, nhưng Giang Đông muốn cướp huyện Du trong tay y cũng không phải dễ dàng.
Ngoài thành, Hàn Huyền dẫn theo Dương Linh đến tiễn Từ Thứ, chỉ có Hoàng Trung theo Từ Thứ xuất chinh. Từ Thứ nói với Hàn Huyền, nói:
- Lần này xuất chính trách nhiệm quá lớn, Trường Sa xin giao phó cho hàn đại nhân.
Giọng điệu Từ Thứ ôn hòa, thần sắc ung dung. Hoàng Trung thấy vậy tâm tình sợ hãi, y biết vị quân sư này tuy bề ngoài ôn hòa nhưng khi động thủ lại không chút nương tay, hai ngày nay phàm có thế gia đại tộc và tướng lãnh quan viên có liên quan tới Trương Tiện, nếu không chủ động nhận tội đều bị y theo tội bãi miễn chức quan, khám xét nhà cửa, tru di tam tộc, cơ hồ không có kẻ nào may mắn thoát tội.
Vào lúc này tin tức truyền khắp thành Lâm Tương, từng gã từng gã quan viên và đại tộc thế gia đều âm thầm cầu nguyện chính mình đừng bị liên lụy, may mắn Từ Thứ chỉ trừng phạt Trương Tiện và thế gia có liên quan, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, tuy vậy xung quanh thành Lâm Tương vẫn tràn ngập máu tanh. Mà người chấp hành nhiệm vụ chính là người luôn theo bên cạnh Từ Thứ - Chu Thương, cây đao hoen rỉ trong tay Chu Thương hiện tại biến thành màu đỏ sẫm.
Hai ngày này, Hàn Huyền càng thêm kính phục đối với Từ Thứ, nghe thấy Từ Thứ phân phó, vội nói:
- Quân sư yên tâm, Trường Sa sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Từ Thứ gật đầu xoay người lên ngựa, Chu Thương, Triệu Luy, Lữ Giới, Hoàng Trung theo sát phía sau.
Đại quân chậm rãi xuất phát, đi về phía huyện Du mà đi.
...
Đám người Lưu Kỳ trong núi lớn rốt cuộc dựng xong nhiều bè trúc thật tốt, chuẩn bị rời đi.
Bên bờ dòng suối nhỏ, Lưu Kỳ nói với Từ lão và Hoa Đà:
- Từ lão, Hoa Đà tiên sinh, cáo từ.
Từ lão và Hoa Đà gật đầu xem như đáp lễ.
Lưu Kỳ xoay người lên bè trúc chuẩn bị rời đi, lại thấy Tiểu Phong mang theo hành trang chạy tới, vừa chạy vừa gọi:
- Chờ chút, chờ chút. . .
Lưu Kỳ nhìn Tiểu Phong có chút ngạc nhiên, tuy Tiểu Phong nói muốn ra noài nhưng hắn vẫn luôn cho rằng Tiểu Phong nói đùa cho vui, thật không ngờ Tiểu Phong thực sự muốn đi cùng hắn.
Tiểu Phong chạy tới cạnh bờ suối nói với Lưu Kỳ:
- Cho ta đi cùng.
Lưu Kỳ liếc mắt nhìn Từ lão liền thấy Từ lão cũng không ngăn cản, đương nhiên đồng ý để Tiểu Phong rời đi. Nhưng đám người Lưu Kỳ hiện tại thực sự không thích hợp để mang theo một đứa trẻ nhỏ. Thoáng nhìn Hoa Đà, Lưu Kỳ nói với Tiểu Phong:
- Ngươi đi theo thần y Hoa Đà cũng có thể ra ngoài.
Tiểu Phong lắc đầu nói:
- Thần y cả ngày chỉ biết cứu người, sao có thể vui đùa cùng ta.
Lưu Kỳ cười nói:
- Sau này sẽ không, thần y lần này đi ra ngoài sẽ tìm đến chỗ ta, ngươi cùng đi với thần y sẽ có thể tìm tới ta, chúng ta hiện tại không tiện dẫn ngươi theo.
Nói xong thành viên Cẩm Phàm Tặc đứng bên cạnh Hoa Đà, đây chính là người được lưu lại chuyên môn dẫn đường giúp Hoa Đà.
Tiểu Phong nhìn về phía Hoa Đà, tháy Hoa Đà gật đầu đồng ý.
Lưu Kỳ chắp tay bái biệt Từ lão và Hoa Đà trên bờ, sau đó hạ lệnh rời đi. Trong khoảnh khắc, mấy chục bè trúc theo thứ tự, xuôi dòng rời khỏi sơn thôn nhỏ.
Bè trúc theo dòng suối trong núi tiến về phía trước, dọc đường đi dòng suối nhỏ quanh co uốn khúc thỉnh thoảng có thêm vài dòng nước chảy vào khiến dòng suối biến thành con sông, một canh giờ sau bè trúc ngừng bên cạnh một thôn trang. Lưu Kỳ quay đầu liếc mắt nhìn núi lớn phía sau một cái, khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ bất kể ai đi nữa cũng không nghĩ trong núi có thôn trang.
Đoàn người đi vào thôn trang phía trước lập tức có trưởng thôn tiến lên hỏi, Lưu Kỳ hỏi thăm một hồi mới biết nơi này là huyện Nghi Phong, chỉ là trong thôn không có bản đồ khiến Lưu Kỳ nhất thời vô pháp xác định phương hướng trở về. Đoàn người đành phải chạy tới thị trấn Nghi Phong.
Sau đó đoàn người vứt bỏ bè trúc lại tiếp tục cưỡi chiến mã, tiến về thị trấn. Thị trấn nơi đây không xa, gần nữa canh giời đoàn người Lưu Kỳ hơn nghìn người đã đến thị trấn Nghi Phong.
Thủ tướng huyện Nghi Phong thấy nghìn kỵ binh phi nhanh tiến đến, lập tức vội vàng đóng chạy cửa thành, hô lớn với đoàn người Lưu Kỳ:
- Các ngươi là người phương nào?
Cam Ninh hô lớn với thủ tướng thủ thành:
- Công tử nhà ta muốn bái kiến Huyện Uý của các ngươi, mau mau vào bẩm báo.
Thủ Tướng kia tiếp tục hỏi:
- Các ngươi là người phương nào, có chuyện gì muốn gặp đại nhân chúng ta?
Cam Ninh quát:
- Ngươi một tướng thủ thành nho nhỏ cũng dám hỏi đến chủ công nhà ta, còn không mau chạy vào bẩm báo.