Chương 93
- Đây là thư của Thái Sử Tướng Quân và Hàn Tướng Quân, những gì muốn nói hai vị tướng quân đều viết trong thư, xin chủ công xem qua.
Tôn Sách tiếp nhận tín thư tỉ mỉ xem một lần, sau đưa tín thư cho hai người Chu Du và Trình Phổ xem. Thoáng chốc Chu Du, Trinh Phổ đã hiểu rõ toàn bộ sự tình.
Tôn Sách phẩy tay nói:
- Trước hết ngươi hãy đi nghỉ ngơi, có việc ta sẽ gọi ngươi.
Gã sĩ tốt báo tin nghe lệnh liền thi lễ, rời đi nghỉ ngơi dưới sự hướng dẫn của hộ vệ.
Tôn Sách nhìn Chu Du thở dài:
- Không ngờ một cái huyện Du nho nhỏ lại có thể ngăn cản được hai viên đại tướng Giang Đông ta. Hơn nữa còn làm binh mã Giang Đông ta tổn thất nặng nề, thực sự không ngờ.
Theo suy đoán của bọn họ công chiếm huyện Du cực kỳ đơn giản, lại không ngờ thủ tướng huyện Du có thể chống đỡ ngoan cường như thế.
Chu Du buông thẻ tre nói:
- Chủ công cần chú ý tới một người?
Tôn Sách nghi hoặc nói:
- Người nào?
Chủ Du chỉ vào thẻ tre Thái Sử Từ gửi về, nói:
- Chính là Từ Thứ Từ Nguyên Trực theo như lời Thái Sử Tướng Quân nói.
Tôn Sách cầm thẻ tre nhìn một lượt, nói:
- Chỉ là một gã văn sĩ thôi, Nghĩa chuyện bé xe ra to rồi.
Chu Du lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Không, Thái Sử Tướng Quân nói không sai, Từ Thứ này là một người rất tài giỏi.
Tôn Sách ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ Công Cẩn đã từng nghe nói tới người này?
Chu Du gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, người này trước kia là một kiếm khách giết người rồi bị bắt, sau được bạn bè cứu ra mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Từ đó khắp nơi tìm kiếm danh sư, đọc binh thư. Binh pháp thao lược không gì không giỏi, có người này làm quân sư e là Trương Tiện đã sớm bị bình định.
Tôn Sách ngạc nhiên nói:
- Theo đại quân nam chinh tới Lâm Tương vừa vặn thời gian ba ngày, trong khoảng thời gian này Từ Thứ sao có thể công phá Lâm Tương chém chết Trương Tiện?
Chu Du lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết. Ta tuy chưa từng gặp mặt Từ Thứ, nhưng dựa vào tài năng của y, e là Thái Sử Tướng Quân gặp phiền toái rồi.
Tôn Sách hỏi:
- Công Cẩn có diệu kế gì không?
Chu Du nói:
- Chủ công, huyện Du có Từ Thứ trấn thủ, cho dù ta tự mình tiến tới e là cũng khó chiếm được, thế cục phương bắc đã chẳng khác gì gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, lúc này không nên gây chiến với Kinh Châu, không bằng tạm thời lui binh sau đánh chiếm cũng không muộn.
Chu Du tuy từng nghe nói về Từ Thứ nhưng chưa từng gặp mặt, Chu Du vào lúc này cũng không thực sự để ý. Nếu như y tự mình tiến đến, y có thể chắc chắn chiếm được huyện Du, nhưng e là cũng phải phí chút thời gian. Mà phương bắc Tào Tháo và Viên Thiệu đã điều động binh mã đánh nhau chỉ là chuyện sớm muộn, lúc này hẳn là nên yên lặng theo dõi chứ không phải quyết chiến với Kinh Châu.
Tôn Sách nghe Chu Du nói xong, trong mắt tràn đầy ý không cam chịu, cơ hội tốt như vậy bỏ qua thực sự đáng tiếc, nhưng Chu Du nói thực không sai. Lúc này Giang Đông phải tập kết binh mã chuẩn bị đại chiến tiếp đến, không nên động binh với Kinh Châu. Đánh hay bỏ vào lúc này Tôn Sách đã đưa ra quyết định:
- Công Cẩn nói không sai, vậy lui binh đi.
Chu Du thấy Tôn Sách lui binh, khẽ mỉm cười nói:
- Chủ công không cần bận tâm, chẳng phải Hàn Tướng Quân nói: Một nghìn Phi Hổ Vệ Kinh Châu còn đang ở Giang Đông sao? Trưởng tử của Lưu Biểu rất có thể cũng ở trong đó.
Tôn Sách nghi hoặc nói:
- Chẳng phải đã nói một nghìn kỵ binh bị vây chết trong núi sao?
Chu Du lắc đầu nói:
- Phi Hổ Quân không phải binh mã tầm thường, bọn họ lên ngựa là kỵ binh xuống ngựa là sĩ tốt tinh nhuệ. Một tòa núi lớn căn bản không thể làm khó bọn họ, ta cho rằng bọn họ lúc này có lẽ đã rời khỏi núi lớn.
Tôn Sách hoảng hốt, nói:
- Công Cẩn nói bọn họ đang ở Giang Đông?
Trên mặt lập tức nhếch lên tiếu ý, y không thể tìm Lưu Biểu báo thù, nhưng có thể tìm nhi tử của Lưu Biểu báo thù.
Mối thù giết cha, nghìn năm khó quên. Nghĩ vậy trong mắt Tôn Sách chợt lóe lệ quang rồi biết mất, quát:
- Trình Tướng Quân dẫn năm nhìn kỵ binh bao vây diệt trừ Phi Hổ Quân, nhớ kỹ phải dẫn theo Thân Vệ Quân của ta để bọn họ được mang rộng tầm mắt. Ngoài ra truyền lệnh khắp Giang Đông, hễ phát hiện Phi Hổ Quân lập tức phải truyền tin, tự động bao vây diệt trừ, giết một người thưởng mười lượng vàng. Nếu phát hiện che giấu quân địch, không báo tin chu di toàn tộc.
Trình Phổ rùng mình:
- Rõ.
Thân Vệ Quân của Tôn Sách là binh mã tinh nhuệ nhất Giang Đông, gần ba nghìn người chính là tuyển chọn ra từ mười vạn đại quân Giang Đông, so với Phi Hổ Quân chỉ có hơn không kém, y không ngờ lần này chủ công lại vận dụng Thân Vệ Quân.
Trình Phổ đang định rời đi, lại nghe Chu Du nói:
- Chủ công, Phi Hổ Quân bị nhốt ở Giang Đông có mấy con đường có thể đi về Kinh Châu, chủ công cần phải nghiêm phòng.
Từ Giang Đông đi thông tới Kinh Châu ngoài trừ huyện Du và vùng Giang Hạ, còn có những vùng khác, nhưng dễ dàng nhất vẫn là Giang Hạ. Giang Đông và Kinh Châu tuy chinh chiến không ngừng, nhưng không hệ ngăng chặn thương lộ, đám người Lưu Kỳ nếu giả làm thương nhân như vậy vượt quan quá đơn giản. Ngoài ra cũng có thể tới địa giới của Tào Tháo, tiếp đến men theo địa giới của Tào Tháo trở về Kinh Châu.
Nghe Chu Du nói xong, trong mắt Tôn Sách lóe lên tia sáng rạng ngời, dựa theo cách nói của Chu Du thì Lưu Kỳ kia chẳng khác nào cá trong chậu. Tôn Sách sai bảo Trình Phổ:
- Truyền lệnh, hễ kẻ nào ra vào Giang Đông mặc kệ là bình dân, thương nhân hay thế gia đại tộc đều phải kiểm tra chặt chẽ, tránh lầm người.
- Rõ.
Sắc mặt Trình Phổ hưng phấn lĩnh mệnh rời đi, có thể bao vây diệt trừ Phi Hổ Quân giống như mèo vờn chuột, Trình Phổ không vui vẻ sao được.
Trình Phổ đi rồi, Tôn Sách nhìn thẻ tre trên bàn, nói:
- Kinh Châu này thực có mấy người tài, một cái huyện Du nho nhỏ có thể ngăn cản đại quân của Nghĩ tấn công hai ngày.
Chu Du thoáng liếc nhìn thẻ tre biết Tôn Sách nói rất đúng về mấy gã thủ tướng huyện Du kia, âm thầm gật đầu, vài gã thủ tướng này có thể ngăn cản Thái Sử Từ công kích cũng là có chút bất phàm. An ủi nói:
- Chủ công không cần để ý, Lưu Kỳ kia chinh phạt Lâm Tương từng dừng lại ở huyện Du, lưu người của hắn lại. Kinh Châu rộng lớn như vậy có vài nhân vật cũng chẳng có gì lạ.
Tôn Sách cười nói:
- Không sai, chỉ là ta có chút hứng thú đối với Lưu Kỳ, lão già Lưu Biểu kia nắm giữ cơ nghiệp tốt nhưng không lòng tiến thủ, người tài Kinh Tương không được trọng dụng không ngờ nhi tử của y mạnh hơn y nhiều.
Chu Du gật gật đầu, vùng Kinh Tương văn phong thịnh hành, người tài nhiều vô kể, nhưng Lưu Biểu không trọng dụng ai. Người bên cạnh đều là vài người cùng y bình định Kinh Châu, sau không thấy y đề bạt thêm người nào. Chỉ là, ngẫm lại Lưu Biểu kia tâm tư nghi kỵ vì thế cũng không có gì lại. Vào lúc này biểu hiện của Lưu Kỳ làm y có chút ngạc nhiên. Đồn đại Lưu Kỳ này tuy có chút tài hoa, nhưng yếu đuối vô năng không đáng ngại, không ngờ lại có thể thu phục nhiều người tài như vậy.