Tam Quốc Tranh Phong

Chương 96

Chương 96
Lâm Hạ trầm ngâm một hồi nói:
- Nếu là ngựa tốt ngày đêm không ngừng nghỉ chỉ cần thời gian ba ngày.
Thời gian ba ngày, nói cách khác chính là chỉ còn ba ngày nữa đại quân sẽ đến, mình phải nghĩ cách rời khỏi Giang Đông, thoạt nhìn chuyện này xem như chuyện bất khả thi, chỉ là Lưu Kỳ lúc này không hề để ý. Hắn đã quyết định phải đánh một hồi quyết liệt với đại quân Giang Đông ở ngay tại Giang Đông.
Đoàn kỵ binh chưa tới nghìn người tuy ít nhưng rất cơ động, binh mã bình thường căn bản không đuổi kịp bọn họ, đây là tia hi vọng sống còn. Chỉ là phải tung hoành ở Giang Đông như vậy vẫn chưa đủ, Lưu Kỳ quay đầu hỏi:
- Gần đây ở đâu có ngựa?
Lâm Hạ nói:
- Ở quận Bà Dương có một trại ngựa, bên trong có gần năm nghìn con. Một phần ba ngựa Giang Đông đều được nuôi dưỡng từ đó.
Đôi mắt Lưu Kỳ lóe sáng, gọi Cam Ninh và Vương Nghị tới. Cam Ninh và Vương Nghị nghe Lưu Kỳ nhắc tới trại ngựa liền biết Lưu Kỳ muốn làm điều gì. Hai người nhất trí đồng ý với cách làm của Lưu Kỳ, bọn họ nếu có thể một người cưỡi ba ngựa như vậy binh mã Giang Đông sẽ không đuổi kịp bọn họ, bọn họ như vậy mới có thể rời Giang Đông.
Ngàn kỵ binh cắm trại ở nơi cách huyện Lăng không tới năm mươi dặm, trong đại trướng đèn đuốc sáng trưng, ba người Lưu Kỳ đang bàn bạc làm thế nào có thể cướp trại ngựa.
Vương Nghị chỉ vào thành Bà Dương, nói:
- Trại ngựa cách thành Bà Dương chưa tới mười dặm, một khi chúng ta công kích trại ngựa binh mã trong thành Bà Dương chỉ mất một khắc đồng hồ là đuổi tới, mà quân mã đóng giữ trong trại ngựa có khoảng năm nghìn binh mã, chúng ta không có khả năng trong vòng một khắc đồng hồ đánh tan năm nghìn binh mã này.
Cam Ninh chỉ vào trại ngựa được đánh dấu trên bản đồ, nói:
- Xung quanh trại ngựa hẳn là có hàng rào bảo hộ hoặc tường rào, rất bất lợi cho kỵ binh xung kích.
Lưu Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy, trong quận Bà Dương có trại ngựa như vậy binh mã trong quận Bà Dương hẳn là nhiều hơn so với các quận bình thường, mà chúng ta có không đến một nghìn người, một khi bị đối phương bao vậy, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Bà người bàn bạc hồi lâu cũng không có kết quả, đành chuyển ánh mắt nhìn về phía đại quân đột kích.
Lưu Kỳ nhìn hai người nói:
- Theo các người dự đoán lần này Tôn Hà sẽ phái bao nhiêu binh mã đến đây?
Thái Thú quận Bà Dương là đường huynh của Tôn Sách Tôn Hà, cũng là một trong những tướng lãnh nổi danh ở Giang Đông.
Vương Nghị cúi đầu, trầm ngâm một hồi nói:
- Hẳn là sẽ không vượt quá năm nghìn, Tôn Hà này không thể trong khoảng thời gian ngắn có thể triệu tập nhiều binh mã, nhiều nhất chỉ có thể tập hợp năm nghìn binh mã thành Bà Dương đi trước ngăn cản chúng ta, sau đó sẽ triệu tập binh mã ở các nơi khác bao vây diệt trừ.
Cam Ninh nhìn Lưu Kỳ nói:
- Năm nghìn binh mã, chỉ cần lựa khu vực thích hợp, dựa vào kỵ binh của chúng ta có thể đánh tan bọn họ. Nếu như có thể bắt Tôn Hà kia chúng ta cũng có thêm một phần lợi thế.
Tôn Hà là huynh trưởng của Tôn Sách, trước kia theo Tôn Kiên nam chính bắc chiến, chiến công hiển hách. Nếu có thể bắt y, binh mã Giang Đông tất nhiên sẽ sợ ném chuột vỡ đồ.
Bà người nhìn bản đồ tìm kiếm nơi phục kích thích hợp, kỵ binh dùng để đánh bất ngờ sẽ phát huy uy lực lớn nhất. Thực hiện nhất định phải bí mất, nếu như bị đối phương phát hiện, năm nghìn đại quân tạo thành thế trận, kỵ binh trong lúc nhất thời cũng vô pháp phá tan, cho dù kỵ binh phá tan cũng tổn thất nặng nề.
Cuối cùng đám người Lưu Kỳ chọn khu vực đồi núi. Phía dưới khu vực đồi núi này là một con đường, hơn nữa là con đường đại quân Tôn Hà đi ngang qua. Chỉ cần chờ đại quân Tôn Hà đi ngang qua hơn phân nửa, kỵ binh đột nhiên từ trên cao lao xuống, nhất định có thể trong khoảng thời gian ngắn cắt đại quân Tôn Hà thành vài đoạn. Đại quân không có chuẩn bị bị kỵ binh đánh sâu vào trong thực sự dễ dàng bị tan tác.
Sáng sớm hôm sau Lưu Kỳ dẫn dắt kỵ binh về phía mảnh đồi núi kia mà đi, rốt cuộc rạng sáng chạy tới. Lưu Kỳ vừa thăm dò địa hình, vừa lưu lại thám báo theo dõi hướng đi của đại quân Tôn Hà.
Đúng như Vương Nghị suy đoán, Tôn Hà lần này chỉ dẫn theo năm nghìn binh mã.
Thám báo huyện Trung Lăng sau khi tới quận Bà Dương, nhanh chúng trình tín thư của Huyện Uý lên, sau khi Tôn Hà xem xong liền thống lĩnh năm nghìn binh mã thành Bà Dương trong đêm tối tiến về phía huyện Trung Lăng. Tôn Hà cũng vô cùng oán hận đối với Phi Hổ Quân, Tôn Kiên là tấm gương trong bộ tộc Tôn Thị, Tôn Hà trước kia cũng là một trong ba đại tướng từng đi theo Tôn Kiên chinh chiến. Trong lòng vô cùng kính nể Tôn Kiên, bằng không sau khi Tôn Kiên mất y cũng không phò tá Tôn Sách.
Năm nghìn binh mã chỉ mang theo ba ngày lương thảo, thời gian ba ngày cũng đủ để bọn họ đến huyện Trung Lăng. Chỉ cần y có thể ngăn cản Lưu Kỳ trong huyện Trung Lăng, như vậy có thể đợi đại quân tiếp viện đến cùng nhau tiêu diệt nghìn Phi Hổ Quân, như vậy đoàn quân Phi Hổ Quân kia sẽ chịu tổn thất khó có thể chấp nhận.
Tôn Hà chuyến này còn có một mục đích chính là đánh kịch liệt với Phi Hổ Quân một trận, tuy y từng chứng kiến sự lợi hại của Phi Hổ Quân, nhưng y chưa từng giao chiến với Phi Hổ Quân. Trong lòng y mơ hồ có chút kích thích muốn giao chiến với Phi Hổ Quân một trận.
... .
Huyện Du, trong đại trướng của Thái Sử Từ, lúc này Thái Sử Từ rốt cuộc nhận được mệnh lệnh của Tôn Sách truyền đến, mệnh lệnh rất đơn giản, thứ nhất là mệnh lệnh y tạm thời lui binh, thứ hai là lệnh y ngăn cản tuyến đường thông tới huyện Du, phong bị Lưu Kỳ thông qua huyện Du quay về Kinh Châu.
Nhìn mệnh lệnh của Tôn Sách, Thái Sử Từ thở phào nhẹ nhõm, y cũng cho rằng lúc này không nên tiếp tục ồ ạt tấn công Kinh Châu. Y đã lĩnh giáo được sự lợi hại của Từ Thứ, vô số thủ đoạn kia đã khiến y toàn thân phát lạnh. Tuy thương vong không quá lớn, nhưng y có thể khẳng định nếu y tiếp tục công kích ắt sẽ bước theo vết xe đổ của Hàn Đương.
Để phòng ngừa chuyện bất trắc, y không thể không thủ chặt doanh trại, mệnh lệnh tướng sĩ không được xuất chiến. Y và Hàn Đương thay nhau bảo hộ doanh trại phòng bị Từ Thứ tập kích.
Thấy mệnh lệnh Tôn Sách truyền đến, y rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Cùng ngày liền mệnh lệnh đại quân lặng lẽ rời khỏi huyện Du.
Trên quan đạo từ thành Bà Dương đi thông tới huyện Trung Lăng, đại quân năm nghìn người nhân lúc đêm tối rất nhanh lao về phía trước. Đại quân năm nghìn người này chính là binh mã thành Bà Dương đến bao vây diệt trừ Lưu Kỳ. Mà người đi đầu chính là Thái Thú thành Bà Dương Tôn Hà.
Một ngày hành quân liên tục khiến trên mặt đám sĩ tốt tràn đầy phong trần, một gã thân binh thúc ngựa đi tới trước mặt Tôn Hà, nói:
- Tướng quân, đại quân đã chạy một ngày đường, có nên cắm trại nghỉ ngơi hay không?
Tôn Hà quay đầu thoáng liếc nhìn sắc trời đã tối đen, lắc đầu nói:
- Không được, dựa theo tốc độ lúc này thì biết khi nào mới đuổi tới huyện Trung Lăng, Lưu Kỳ kia sẽ không lưu lại lâu trong huyện Trung Lăng, một khi bỏ lỡ sẽ gặp phiền toái.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất