Chương Bá ngẩng đầu lên nói.
- Mấy ngày tới chúng ta đi một chuyến. – Lưu Kỳ thở dài nói.
- Nếu tiểu thư nhìn thấy công tử, nhất định sẽ rất vui.
Gặp Lưu Kỳ như thế Chương Bá cười nói.
Phất tay để Chương Bá lui ra, Lưu Kỳ tự hỏi tại sao Lưu Hiệp lại phải đối phó Lưu Biểu. Chiếu theo như lời Chương Bá nói thì Lưu Biểu cũng không đắc tội với Lưu Hiệp, ngược lại còn trợ giúp Lưu Hiệp, bằng không cũng sẽ không thề không gặp Lưu Hiệp,mà trước đó hai người được xem là bạn rất thân, Lưu Biểu làm như vậy giống như cắt bào đoạn nghĩa.
Nếu hai người là quan hệ bằng hữu, như vậy thì Lưu Hiệp lại không nên làm như vậy. Phải biết rằng lúc ấy Lưu Hiệp vẫn là hoàng tử, với sự ủng hộ Lưu Biểu sẽ có thêm vài phần thực lực, hơn nữa lúc ấy quyền lực Hán thất từ từ suy yếu, về tình về lý thì Lưu Hiệp cũng không nên ra tay với Lưu Biểu mới phải.
- Hay là trong chuyện này có ẩn tình gì?
Nghĩ nửa ngày mà Lưu Kỳ cũng không hiểu, không khỏi âm thầm suy đoán.
- Hài, có lẽ chỉ có thể đi tìm Lưu Hiệp hỏi thăm mà thôi.
Lưu Kỳ thở dài thầm nghĩ. Lúc này Lưu Hiệp là thiên tử mặc dù không có thực quyền, nhưng trên danh nghĩa cũng không có ai dám phản đối, ngoại trừ Viên Thiệu muốn lập tân đế khác ra, những người khác đối với Lưu Hiệp cũng có vài phần tôn trọng. Quan trọng nhất là Lưu Hiệp lúc này thân ở Hứa Đô, trong thời gian ngắn căn bản Lưu Kỳ không thể gặp được ông ta. Vốn hắn còn muốn khuyên Lưu Biểu trong lúc Tào Tháo chinh phạt Viên Thiệu thì cướp Hứa Đô, tuy nhiên nghĩ đến lời thề của Lưu Biểu chỉ sợ việc này khó mà làm được.
Mà gia tộc Chương Bá rốt cuộc là thân phận gì mà Viên Thuật lại tiến đến lôi kéo, phải biết rằng bộ tộc Viên thị bốn đời làm Tam Công, mọi người trong tộc tâm cao khí ngạo, đâu thèm để ý tới một gia tộc giang hồ như vậy. Phải biết rằng lúc ấy Lưu Biểu sinh ra trong gia tộc hoàng thất thân phận tôn quý, mà mẫu thân Lưu Kỳ là biểu muội của Lưu Biểu tự nhiên cũng là có quan hệ với bộ tộc hoàng thất, Viên Thuật làm sao có thể vì một gia môn tập võ mà tùy tiện đắc tội với Lưu Biểu?
- Xem ra sự việc không hề đơn giản như vậy?
Lưu Kỳ thầm nghĩ.
- Chủ công.
Đúng lúc đó thanh âm của Cam Ninh từ ngoài cửa truyền đến.
- Vào đi. – Lưu Kỳ trầm giọng nói.
Tiếng bước chân Cam Ninh đi đến, thấy sắc mặt của Lưu Kỳ không còn âm trầm như vừa rồi thì thở phào nhẹ nhõm.
- Khởi bẩm chủ công, quân sư lúc này đã tới ngoại thành Tương Dương rồi. – Cam Ninh khom người nói.
- Ồ , quân sư đã trở lại rồi.
Lưu Kỳ sắc mặt vui mừng, nếu có Từ Thứ ở đây nói không chừng sẽ biết trong chuyện này có ẩn tình gì, có một số việc hắn nghĩ mãi mà không rõ không có nghĩa là Từ Thứ nghĩ mãi mà không rõ, hơn nữa trận chiến Quan Độ sắp khai chiến cũng cần thảo luận cùng Từ Thứ một chút.
- Đi, chúng ta cùng nhau đi xem.
Lưu Kỳ thu hồi vải gấm trên bàn cùng Cam Ninh đi ra ngoài.
- Đúng rồi, gọi cả tam đệ, hắn và Bàn đệ cũng đã lâu rồi không gặp nhau rồi.
Lưu Kỳ quay đầu nói với Cam Ninh.
- Chủ công yên tâm, mạt tướng đã phái người đem việc này báo cho Tam công tử biết, có lẽ Tam công tử lúc này đang trên đường đi rồi.
Cam Ninh gật đầu nói.
- Một khi đã như vậy, chúng ta chờ một chút.
Lưu Kỳ đi ra cửa phủ, ở ngoài phủ Cẩm y Vệ và Cẩm phàm tặc đã chuẩn bị xong, một đoàn ngựa cao to uy vũ bất phàm.
Tại ngoại thành Tương Dương ngoại trừ Từ Thứ đã xuống ngựa thì tất thảy đều cùng nhau cưỡi ngựa.
- Ha ha, rốt cuộc đã đến thành Tương Dương rồi.
Lưu Bàn nhìn thành trì trước mặt phá lên cười.
- Đúng vậy, cùng chủ công ra khỏi Tương Dương đã hai tháng.
Mã Lương cũng cảm thán nói.
Từ Thứ ở giữa hai người chỉ cười không nói gì, sự tình mấy ngày nay ở Tương Dương y đã biết. Đối với cách làm của Lưu Kỳ y cũng tán thưởng từ tận đáy lòng. Tuy rằng làm như vậy có chút mạo hiểm cũng có chút kích động, nhưng lại là phương pháp tốt nhất, đối phó với gia tộc Thái thị nếu nhượng bộ thì chỉ làm cho chính bản thân mình lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan mà thôi.
Hơn nữa lần này coi như tìm được phương pháp xử lý đối phó với bộ tộc Thái thị rồi, sau này đối phó với bộ tộc Thái thị không còn chật vật như trước nữa.
- Kế tiếp mới thực sự là đọ sức.
Từ Thứ nhìn thành Tương Dương hùng vĩ nghĩ đến dã tâm của Lưu Kỳ mà trong lòng sôi trào mãnh liệt, sau này đối thủ của bọn họ không chỉ có một bộ tộc Thái thị mà là thiên hạ các chư hầu tứ phương. Ý chí chiến đấu của Từ Thứ ngày càng mạnh, lòng tự tin lúc này của Từ Thứ giống như là thanh kiếm tra ra khỏi vỏ kiếm vô cùng sắc bén, muốn khiêu chiến thiên hạ.
- Quân sư ngươi xem, chủ công đến rồi.
Mã Lương đột nhiên chỉ vào cửa thành hưng phấn nói.
Giá giá giá giá …
Chỉ thấy ở cửa thành có hơn ngàn người thúc ngựa đến, đi trước là một người mặc áo gấm cưỡi một con ngựa màu trắng, giống như là một tấm lụa màu trắng tốc độ kinh người chính là Lưu Kỳ, phía sau Lưu Kỳ là hơn ngàn kỵ binh trùng điệp làm cho người dọc theo hai bên đường đều né tránh, đứng ở hai bên đường vẻ mặt đầy hâm mộ.
- Nguyên Trực.
Còn chưa tới gần Lưu Kỳ đã hô cao, thanh âm vừa dứt thì Tuyệt Ảnh dã dừng ngay trước mặt Từ Thứ.
- Một con ngựa tốt nha.
Lưu Kỳ đứng ngay trước mặt Từ Thứ, ba người Lưu Bàn và Mã Lương lộ vẻ kinh ngạc nhìn Tuyệt Ảnh mà Lưu Kỳ cưỡi. Tuyệt Ảnh một thân màu trắng không có chút tạp màu nào, mắt như hai chuông đồng lớn, linh động dị thường không ngừng chuyển động.
- Sao vậy?
Đợi nửa ngày cũng không thấy ba người Từ Thứ phản ứng, Lưu Kỳ không khỏi từ chỗ Từ Thứ nhìn ra phía sau đại quân, chỉ thấy ba người đều có vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tuyệt Ảnh, không khỏi vỗ cỗ đầu Tuyệt Ảnh nói:
- Đây là con ngựa ta gặp ở chuồng ngựa Giang Đông, ta đặt tên cho nó là Tuyệt Ảnh.
Từ Thứ vẫn không nói gì, Lưu Bàn thì hai mắt tỏa sáng không kìm nổi nói:
- Đại ca, còn con nào nữa không, đệ cũng muốn lựa một con.
- Thấy đại ca cũng không hỏi thăm trước đã đòi lấy ngựa.
Lưu Kỳ vừa muốn trả lời chợt nghe Lưu Tu từ phía sau hừ một tiếng rồi nói.
- Đại ca, đại ca khỏe chứ.
Lưu Bàn ngượng ngùng nói. Sau khi nói xong hung hăng trừng mắt liếc Lưu Tu, mà Lưu Tu đối với ánh mắt của Lưu Bàn làm như không thấy mà còn làm mặt quỷ phía sau vỗ thân ngựa, như là khoe ra.
Lưu Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ nhìn hai người nói:
- Yên tâm đi, ngựa giống như vậy trong phủ vẫn còn, sau khi trở về cứ việc chọn.
- Ha ha, bái kiến chủ công.
Không để ý tới sự càn quấy của hai người, Từ Thứ ở phía sau khom người chào hỏi.
- Nguyên Trực không cần để ý, người xem đó là ai?
Lưu Kỳ tránh ra, Cẩm Y Vệ và Cẩm phàm tặc phía sau cũng tránh đường, chỉ thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi mà đến, mành vải vén lên thấy một người tóc hoa râm chậm rãi xuống ngựa cười nhìn Từ Thứ.
- Mẫu thân.