Chương Bá vung roi ngựa trong tay.
Bịch, bịch, bịch ba tiếng. Vũ tiễn ngay lập tức rơi xuống trước mặt Lưu Kỳ. Toàn thân Lưu Kỳ thoáng chốc ướt sũng mồ hôi lạnh, hắn nghiêng đầu sang một bên nhìn về phía Chương Bá.
Roi ngựa trong tay Chương Bá vẫn còn đang lắc lư, nhưng sắc mặt y không chút biểu tình, giống như người vừa nãy xuất thủ không phải là y. Thấy Chương Bá không nói, Lưu Kỳ cũng không hỏi. Quay đầu tiếp tục nhìn trận chiến, cuộc chém giết đã sắp kết thúc, đám thị vệ phối hợp với hai người Cam Ninh đã tiêu diệt hết đám người hắc y. Còn gã hắc y giao đấu với Lữ Giới đã bị trọng thương, hạ kiếm trước Lữ Giới, Lữ Giới bất ngờ vung kiếm đâm xuyên qua cổ họng. Những kẻ hắc y ẩn nấp trong bóng đêm sau hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, lúc này Lữ Giới đang dẫn đám thị vệ thu dọn chiến trường, sau một khắc, thi thể thị vệ bị chết đã được đưa lên xe ngựa, những thị vệ bị thương liền được băng bó tạm thời.
- Khởi bẩm công tử, bị chết bốn người, thương hai ba người. Giết chết mười chín địch nhân, không bắt sống được tên nào, bắt được một tên thì gã đã tự sát.
Lữ Giới báo tin.
- Trở về đi. Ghi tên người chết, sau đó sai người hậu đãi người nhà, còn người bị thương miễn tiền thuốc men và ban thưởng nồng hậu. Hơn nữa ban thưởng cho những người khác.
Nói xong liền xoay người lên xe ngựa.
Đợi sau khi xe ngựa về phủ, Lưu Kỳ sai người sắp xếp chỗ ở cho hai người Cam Ninh. Chỉ có một mình trở lại phòng, không có ai khác, Lưu Kỳ rốt cuộc không nhịn được ói cạnh giường, cho tới khi ói tới nước mật mới cảm thấy tốt hơn một chút. Sau đó dưới sự hầu hạ của hai người Tình nhi, Lưu Kỳ chìm đắm trong giấc ngủ sâu.
Bóng đêm hắc ám chính là bước đầu cho tương lai bá chủ.
Ngày hôm sau mọi người trong thành Tương Dương rõ ràng phát hiện ngã tư đường trước cửa gia môn khắp nơi đều là xe ngựa đổ nát, trên mặt đất còn lưu lại vết máu tươi loang lổ, không khí sặc mùi máu tanh. Quân đội đã lâu rồi không thấy hiện tại lại xuất hiện trong thành, Tương Dương sau nhiều ngày không trải qua chiến tranh, nay chiến tranh dường như xuất hiện trước mắt mọi người.
Vụ ám sát đêm qua khiến gần hai mươi quan viên trong thành Tương Dương bị giết hại, tất thảy liên quan tới các gia tộc lớn và thế lực lớn trong thành Tương Dương. Mọi người đều suy đoán có phải Tông Sách Giang Đông muốn đánh tới hay không? Nếu không thì ai dám to gan ám sát quan viên tới mừng thọ Lưu Biểu?
Nhưng gia tộc có chút thực lực trong thành Tương Dương đều biết tám phần mười không phải khả năng này, bọn họ đều nhận được tin tức đại lao Tương Dương bị cướp, quản ngục người một tên may mắn thoát nạn thì các tên khác đều bỏ mạng. Trương Duyệt bị cướp, mũi giáo chỉ về Thái Thú Trương Sa – Trương Tiện là kẻ chủ mưu, là điều không cần bàn cãi.
Khi Lưu Kỳ tỉnh lại chính là giữa trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào thân thể Lưu Kỳ. Lưu Kỳ lắc lắc cái đầu còn chút đau nhức, không khỏi cười khổ, xem tửu lượng của mình vẫn không ổn.
Khi hắn đến đại sảnh thì đám người Lưu Tu đã đứng đó chờ hắn. Lưu Tu và hắn cũng vừa mới tỉnh rượu, mấy người khác tửu lượng không tồi, đương nhiên thường xuyên uống rượu, vào lúc này đã sớm tỉnh rượu.