Chương 10: (Hết)
Ngày sinh nhật Bùi Tri Minh, anh ta nói tất cả mọi thứ anh ta đề nghị tao đều sẽ đồng ý.
Ngày hôm đó, anh ta đặc biệt đeo chiếc ghim cài áo tao tặng, giống như một con công khoe mẽ với bạn bè.
“Đây là vợ tao đặt làm riêng đó, bọn mày đừng có mà ghen tỵ quá.”
Hôm nay TÔ TỬ LẠC và người yêu cậu ấy cũng đến.
Vừa đến, Bùi Tri Minh vội khoác vai LỤC DỤC, hai người như đang bàn bạc chuyện gì đó rồi đi lên lầu.
TÔ TỬ LẠC nháy mắt với tao: “Tao đã nói rồi, mắt tao chính là thước đo, lần này bị vả mặt rồi nhé.”
Tao ngượng ngùng gãi đầu, đúng là bị vả mặt thật.
Trước đây cứ một mực nói mình không thích Bùi Tri Minh, bây giờ lại chỉ muốn ôm người ta hôn hít hai mươi bốn giờ.
Sau khi tàn tiệc, Bùi Tri Minh uống đến đi cũng không vững.
Tao đỡ anh ta đến bên giường, anh ta lập tức đẩy tao ngã xuống, đè lên người.
Cười hì hì nói: “Vợ, thật ra tao chưa say.”
Nghĩ lại cũng đúng, tửu lượng của Bùi Tri Minh không phải tầm thường, vài chai đó sao có thể say được.
Tao khoác cổ anh ta, có chút bất mãn: “Vậy sao mày giả vờ say?”
Cổ họng Bùi Tri Minh lên xuống vài cái, đáp lại tao là một nụ hôn vừa nặng vừa gấp gáp, tao có chút thở không nổi, vội đưa tay che miệng anh ta lại.
Lòng bàn tay truyền đến một cảm giác ẩm ướt, khiến toàn thân tao tê dại.
Bùi Tri Minh đồ biến thái chết tiệt!
Bùi Tri Minh cười mê hoặc, trong mắt đầy dục vọng.
“Mày đã nói, tối nay bất kể tao đề nghị gì mày cũng sẽ đồng ý.”
Lời là chính mình nói, tao đành phải chịu.
Khi Bùi Tri Minh từ trong túi giấy lấy ra một bộ đồ hầu gái tai mèo.
Tao hốt hoảng, đứng dậy định chạy, nhưng bị anh ta dễ dàng kéo lại.
Giọng nói trầm khàn kề bên tai tao: “Vợ, tao muốn nhìn.”
“Mấy thứ lộn xộn này mày lấy ở đâu ra?”
“LỤC DỤC tặng đó, còn có một vài món đồ chơi nữa, chúng ta không thể phụ lòng tốt của người ta được.”
“Tốt cái đê bà mày! Buông tao ra!”
Tao phản đối, đây là cái kiểu sống x không lành mạnh gì vậy!
Bùi Tri Minh kéo cà vạt xuống, trói chặt tay tao.
Môi anh ta nở một nụ cười: “Không sao, tao sẽ mặc cho vợ.”
Cổ, mắt cá chân đều được đeo đồ trang sức có chuông.
Bùi Tri Minh mỉm cười hài lòng, cúi đầu tiếp tục công kích.
Đêm đó, tiếng chuông vang lên suốt cả đêm…
Sau đó, Bùi Tri Minh hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của tao, lặp đi lặp lại: “Tao yêu mày.”
Trong cơn mơ màng tao há miệng, cắn một miếng thật mạnh vào ngực anh ta.
Lúc này mới khàn khàn đáp lại: “Bùi Tri Minh, tao cũng yêu mày.”
Phiên ngoại: (Góc nhìn của Bùi Tri Minh)
Tao có một người anh em thân thiết từ nhỏ, tên là TẠ LỘ.
Tính TẠ LỘ thực ra rất tốt, nhưng tao lại cứ thích nhìn dáng vẻ nóng nảy của cậu ấy.
Thế là ngày nào tao cũng nghĩ đủ cách để chọc giận cậu ấy, lần nào cũng hiệu nghiệm.
Cậu ấy đánh thật sự rất đau, nhưng mỗi lần chỉ cần tao ngã xuống đất đầu hàng, cậu ấy sẽ làm lành với tao.
Chọc cậu ấy cũng vui lắm, không biết từ lúc nào tao dần dần thích cậu ấy rồi.
Không dám tỏ tình, sợ cậu ấy từ chối, đến cả bạn bè chúng tao cũng không làm được nữa.
Chỉ có thể lặng lẽ thích thầm trong lòng.
Nhìn TẠ LỘ nói cười vui vẻ với người khác, tao sốt ruột chết đi được!
May mắn là cuối cùng đã ở bên nhau, tao cũng không còn gì phải tiếc nuối nữa.
Bùi Tri Minh của ngày hôm nay cũng rất yêu TẠ LỘ!
(Toàn văn hoàn)