Tâm Sự Của Bạn Thân

Chương 8:

Chương 8:
Những lời tục tĩu sau đó, tao không muốn nghe một câu nào.
Lúc tắm, tao đặc biệt kiểm tra đùi mình, quả nhiên tìm thấy một vết răng ở mặt trong.
Tức đến mức tao chạy ra ngay, cắn một miếng lên cánh tay anh ta.
Bùi Tri Minh trong lòng thầm kêu sướng, đưa cánh tay còn lại cho tao cắn, tao đương nhiên sẽ không khách khí.
TRẦN MINH sợ đến mức đứng đực ra, cũng đưa cánh tay về phía tao.
Bùi Tri Minh thấy vậy vỗ tay cậu ấy xuống: “Tham gia làm gì cho vui thế mày!”
Sau đó, Bùi Tri Minh càng ngày càng dính, gần như hòa làm một với nội tâm của anh ta.
TÔ TỬ LẠC khóc lóc tìm đến tao.
“TẠ LỘ, tao chia tay rồi, đi uống rượu với tao đi.”
Trong quán bar, cậu ấy uống hết ly này đến ly khác, miệng không ngừng than phiền.
“Ghét LỤC DỤC quá, tao ghét cậu ta!”
Tao an ủi, không biết phải làm sao cho phải.
TÔ TỬ LẠC lẩm bẩm, tao cũng không nghe rõ cậu ấy đang nói gì.
Ba người đàn ông đột nhiên tiến lên bắt chuyện với hai đứa tao.
“Uống cùng một ly không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Từ chối lịch sự, nhưng đối phương vẫn không chịu bỏ cuộc, thậm chí còn đưa tay sờ mông tao.
Đã phiền phức rồi, còn bị gã béo nhờn sàm sỡ.
Tao lập tức đập vỡ chai rượu, phần nhọn chĩa thẳng vào họ.
“Dám sờ lung tung lần nữa xem!”
Một trong số đó không sợ, ngược lại còn cười: “Mèo hoang nhỏ, tao thích.”
“Thích ông nội mày!”
Thằng nào nhịn thằng đó là cháu! Tao đá mạnh vào háng gã đó.
Gã đàn ông ngã xuống đất rên rỉ đau đớn, một gã khác chửi thề đòi lên đánh tao.
Tiểu gia tao đây đã luyện võ, trực tiếp cầm chiếc ghế bên cạnh đập mạnh vào đầu gã đó.
Một chọi hai, dễ như bỡn!
Quay đầu lại, tao phát hiện TÔ TỬ LẠC đang bị một trong ba gã đó kéo đi.
“Mẹ nó, thằng khốn! Dám động vào người của tao!”
Không nói hai lời, tao xông lên đấm cho gã một phát.
TÔ TỬ LẠC sợ hãi trốn sau lưng tao, giọng run run: “TẠ LỘ, chúng ta chạy mau.”
Lúc này, ba gã nằm dưới đất đều đứng dậy.
“Chạy à? Coi bọn tao là đồ ăn chay sao?”
“Để xem tao không đánh chết con điếm này!”
Tao để TÔ TỬ LẠC trốn xa ra, còn mình thì siết chặt nắm đấm xông lên.
“Tao sẽ cho bọn khốn các mày thấy ai mới là bố!”
Bảo vệ và cảnh sát hợp sức mới khống chế được chúng tao.
Trong đồn cảnh sát, ba gã kia cứ kêu oan.
Anh cảnh sát quát: “Nguyên nhân sự việc chúng tôi đã điều tra rõ, người ta không tố cáo tội quấy rối là đã phải cảm ơn rồi!”
Một trong số đó không phục: “Nhưng thưa cảnh sát, là thằng nhóc đó động thủ trước ạ?”
Một nữ cảnh sát không nhịn được: “Các anh có thể quấy rối người ta, người ta không được tự vệ sao?”
Gã đó cứng họng, chỉ biết trừng mắt.
Ba gã bị xử phạt, còn tao và TÔ TỬ LẠC sau khi làm xong biên bản thì chờ người nhà đến đón là có thể về.
Chuyện này chúng tao sao có thể gọi người nhà được chứ? Sợ là sống đủ rồi!
Bạn trai TÔ TỬ LẠC ôm chặt cậu ấy vào lòng, nhỏ giọng an ủi.
Tao suýt nữa là mắc bệnh đỏ mắt, đành lủi thủi quay về ngồi xổm.
Đang định liên hệ với TRẦN MINH đến đón, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Vợ! Vợ tao đâu rồi!”
Tao ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn.
Bùi Tri Minh mặc đồ ngủ, xỏ dép lê xộc xệch chạy đến, vẻ gấp gáp có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Anh ta kiểm tra khắp người tao, cuối cùng tìm thấy một vết thương nhỏ trên ngón tay.
Bùi Tri Minh giận dữ chỉ vào mũi ba gã kia mắng.
“Phát tình thì tìm một cái cọc mà đâm, mẹ nó đừng đi hại người!”
“Xấu như ma da, lão tử nhìn thấy còn ghê tởm!”
“Chú cảnh sát, chú xem bọn chúng đã đánh vợ cháu ra nông nỗi nào rồi! Phải xử tù!”
Sau đó lại quay sang thổi thổi cho tao: “Xót vợ.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất