Chương 117: Phong ấn
Mớ sương mù vốn cuộn cuộn lơ lửng xung quanh lại ẩn ẩn phát ra tiếng gào rú của mãnh thú, dường như vì hạt châu bị Vương Bảo Nhạc lấy đi cho nên nó đột nhiên khựng lại.
Sau đó lại có tiếng nổ mạnh còn dữ dội hơn bộc phát, giống như vô số sấm sét rền vang. Đám sương mù đó nhanh chóng cuộn ngược lại về sau, giống như bị xua tan, lại như đã mở ra phong ấn nào đó, để lộ khoảng không xung quanh ở khu vực hình trứng này!
Dõi mắt nhìn qua thì nơi này đã lộ ra hoàn toàn chứ không còn bị sương mù che khuất nữa!
- Đây là...
Vương Bảo Nhạc đang bị ánh sáng từ lực run lên một cái, thân thể run ẩy, đầu óc quay cuồng!
Hắn nhìn thấy, trên không trung của vùng đất hình trứng khổng lồ tựa như không trông thấy đấy này lại có một cái đầu khổng lồ, cái đầu này không rõ mặt mày, chỉ có thể nhìn thấy cái mặt đen khịt mà nó đang đeo!
Mà vùng đất hình trứng này tựa như là ở giữa không trung, bởi vì bên dưới nó là một khoảng không tối hù, mà ở bên dưới khoảng không này lại có một thân thể vô cùng khổng lồ!
Thân thể này nối tiếp với cái đầu ở trên cao kia, đây rõ ràng là một pho tượng khổng lồ, nơi Vương Bảo Nhạc đứng chính là bàn tay giơ lên của pho tượng đó!
Vương Bảo Nhạc không hề xa lạ gì với pho tượng đeo mặt nạ đó, đây đúng là cô gái phong hoa tuyệt đại mà hắn đã nhìn thấy trong ảo ảnh xuất hiện ở Ngũ Chỉ sơn trước kia!
Chuyện này khiến cho trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng chấn động, trước mắt của hắn không khỏi xuất hiện một hình ảnh, một pho tượng của cô gái phong hoa tuyệt đại nọ, tay phải giơ lên, trên lòng bàn tay có một tế đàn, lúc này cô đang dõi mắt nhìn thanh trường thương màu lam lơ lửng trên tế đàn đó!
Tim Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, cũng may trước khi lấy mặt nạ ra thì trong lòng hắn đã có chuẩn bị trước, đây cũng không phải lần đầu nhìn thấy đối phương, nhưng lúc này... Đồng tử của Vương Bảo Nhạc đột nhiên co rụt lại, thân thể của hắn bị ánh sáng kéo đi, đột nhiên trông thấy khoảng không phía sau pho tượng đó lại xuất hiện một gương mặt đang khóc lóc!
Gương mặt này khoảng chừng mười trượng, thất khiếu đổ máu, mắt lóe ánh sáng tím, không rõ là nam hay nữ, nhưng trên người kẻ đó lại phát ra khí tức âm hàn và cảm giác vô cùng khủng bố, Vương Bảo Nhạc nháy mắt như rơi vào trong hầm băng.
- Thứ gì đây!
Vương Bảo Nhạc giật mình kinh hô, sau lưng pho tượng lại xuất hiện thêm hơn mười gương mặt khác, bộ dạng của bọn chúng giống nhau, nhưng vẻ mặt lại khác hẳn, có từ bi, có khóc lóc, có cười gian, có tức giận.
Nhưng tất cả đều là thất khiếu chảy máu, mặt lóe ánh sáng tím, quỷ dị và khủng bố vô cùng, thậm chí sau lưng bọn chúng lại lục tục xuất hiện thêm nhiều gương mặt khác, chỉ trong nháy mắt, khoảng không đen khịt kia đã bị vô số gương mặt như thế lấp kín.
Những gương mặt này há to miệng, gầm lên dữ dội, muốn lướt qua pho tượng đó nhào về phía Vương Bảo Nhạc, cảnh này khiến cho da đầu Vương Bảo Nhạc run lên như muốn nổ tung, hận không thể khiến ánh sáng từ lực đưa mình đi nhanh một chút.
Nhưng ngay khi chúng nó định lướt qua pho tượng đó thì trong mắt của pho tượng tưởng chừng như là vật chết kia lại lóe lên, dường như còn có một giọng nữ nhẹ nhàng vang vọng khắp nơi này.
- Trấn!
Ngay khi âm thanh vang lên thì pho tượng phát ra ánh sáng lấp lánh, bên trong lại có từng đạo tia chớp màu vàng bay ra, những tia chớp này nháy mắt đã ngưng tụ thành một cái lưới lớn đó bao phủ lấy đám gương mặt quỷ dị muốn vượt qua pho tượng nọ.
Nháy mắt, sau khi va chạm thì đám gương mặt kia lập tức gào lên thảm thiết, như muốn giãy giụa, nhưng cuối cùng chỉ là vô ích, chúng không thể xuyên qua được cái lưới bằng tia chớp đó, bị nó đẩy ngược về, cuối cùng lại hòa vào hư vô.
Cảnh tượng này khiến cho Vương Bảo Nhạc rúng động dữ dội, lúc này thân thể của hắn bị kéo bay về phía lối ra, ánh mắt nhìn về phía pho tượng đã khôi phục nguyên trạng kia, trong lòng khó mà bình tĩnh nổi. Ánh sáng tím trong mắt của những gương mặt kia khiến hắn nhớ tới chuyện mình bất ngờ bị tấn công lần trước. Bây giờ nhớ lại, cảm giác mà bọn chúng mang tới cho hắn giống hệt như ánh sáng tím lúc đó!
- Chẳng là chính là chúng nó hay sao...
Vương Bảo Nhạc không khỏi kinh hãi, hắn lại nhớ tới trong hình ảnh nhìn thấy ở Ngũ Chỉ sơn cũng có gương mặt xuất hiện trên bầu trời như thế.
Mà bộ dạng cũng khá giống với những gương mặt ban nãy!
- Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này... Tại sao ta vừa lấy đi hạt châu màu đen thì những gương mặt này lại lập tức xuất hiện như thế... Chẳng lẽ hạt châu này chính là thứ trấn áp chúng hay sao?
Vương Bảo Nhạc nghĩ thế thì lập tức cảm thấy hình như năm cỗ thi thể kia dường như đúng là đang bảo vệ hạt châu.
- Như vậy... Ta lấy đi hạt châu này thì liệu có xảy ra chuyện gì hay không.
Vương Bảo Nhạc lập tức lo lắng, muốn nhìn pho tượng thêm lần nữa, nhưng thân thể của hắn đã bị kéo vào trong thông đạo, đang bay nhanh ra ngoài.
Nhìn từ phía xa thì Vương Bảo Nhạc lúc này giống như một ngọn núi nỏ... Hắn ôm thùng lớn, xung quanh treo vài con khôi lỗi, trên người mỗi con đều được cột khá nhiều bao lớn bao nhỏ, đồng thời ở trên cái thùng còn có bốn cỗ thi thể nữa.
Vương Bảo Nhạc đang quấn quýt, đột nhiên nhìn lại bốn cỗ thi thể ban nãy bị mình ném lên cái thùng, vừa mới xem xong thì đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại, lúc kia ở khá xa, mà Vương Bảo Nhạc vốn chỉ lo chú ý tới trường thương màu lam chứ cũng không nhìn kỹ chúng cho nên không thấy rõ.
Giờ đây nhìn ở khoảng cách gần thì trên người bốn cỗ thi thể đó lại xuất hiện ấn ký tựa như đồ đằng, nhất là ở mi tâm của bọn chúng lại có cả ấn ký màu tím!
Ấn ký này rõ ràng chính là một gương mặt thu nhỏ!
Giống hệt như chỗ gương mặt bị pho tượng ban nãy trấn áp!
Chuyện này khiến cho Vương Bảo Nhạc khá giật mình, cũng đã phá vỡ suy đoán ban nãy.
- Bọn chúng không phải bảo vệ, mà là đang trấn áp hạt châu màu lam kia?
Vương Bảo Nhạc có phần khó hiểu, nhưng lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, cuối cùng ánh mắt lóe lên, trong đầu có một suy đoán khá táo bạo.
- Liệu có phải là mình nghĩ sai rồi hay không, có thể cả thi thể lẫn trường thương màu lam này đều là thứ mà những gương mặt đó dùng để trấn áp pho tượng? Cho nên sau khi mình lấy đi, sương mù tản ra khiến pho tượng xuất hiện, cho nên đám gương mặt đó mới tức giận muốn giành nào, khiến thân thể kia sống lại một phần rồi trấn áp chúng nó?!
Vì thiếu manh mối nên Vương Bảo Nhạc khó mà phán đoán rõ ràng, nhưng có vài điều hắn có thể xác định được, mấy cỗ thi thể mà hắn đưa ra nhất định có liên quan đến ánh sáng tím muốn nuốt chửng hắn!
- Phải tìm hiểu cho rõ vì sao ánh sáng tím đó lại muốn thôn phệ mình, chẳng lẽ vì linh căn chín tấc hay sao... Thanh âm kia cũng từng nói, phát hiện kẻ cực hạn, chẳng lẽ linh căn chín tấc chính là cực hạn? Nhưng sau khi tỉnh dậy thì linh mạch trong người ta đã vượt xa chín tấc, đạt đến mười thành rồi...
Thân thể Vương Bảo Nhạc bị kéo đi, vượt khỏi thông đạo, cũng bay ra khỏi ngọn núi đó, nhưng quá nhiều nghi hoặc khiến ánh mắt hắn nhìn ngọn núi kia càng thêm thâm thúy.
Một loại kinh nghiệm này khiến cho hắn cảm nhận được sự thần bí và khó lường của nơi này, nhất là khi Vương Bảo Nhạc biết rõ nơi mà mình đã đi thực ra vẫn chỉ là vòng ngoài của ngọn núi đó, còn chưa tới được vị trí chính giữa.
Dù sao thì với tu vi, tốc độ lẫn yếu tố thời gian khiến hắn không thể nào đến chính giữa nổi.
- Chỉ mới là bên ngoài thôi mà đã thần bí như thế... Không biết ở sâu bên trong ngọn núi này còn cất giấu cái gì nữa...
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, thân thể bị kéo đi, hắn nhìn ngọn núi ngày càng xa kia, trong lòng dâng lên sự kính sợ.
Vương Bảo Nhạc thì đang kính sợ ngọn núi này, nhưng đoạn đường hắn bay ra thì ở lối vào ngọn núi này vẫn còn một số học sinh của bốn đạo viện lớn đang ra ra vào vào, sau khi bọn họ nhìn thấy thu hoạch khoa trương của Vương Bảo Nhạc thì sự kính sợ dâng lên tít tắp, thậm chí đã thành hoảng sợ luôn.
- Thi thể á?!!
- Má ơi, ta đang nhìn thấy cái gì đây, mặc quần áo cổ kia là thi thể đúng không... Lại còn có tận mấy cỗ thi thể!
- Thế này đúng là khoa trương quá đi mất... Cái thùng lớn như thế, còn treo mấy con khôi lỗi ôm biết bao nhiêu là đồ!!
Tiếng xôn xao vang lên khắp nơi, không ai nhìn thấy, ở bên ngoài ngọn núi đột nhiên lẳng lặng xuất hiện một cái đầu dữ tợn, nó đúng là thân ảnh khủng bố đã xuất hiện ở lối rẽ chỗ thông đạo kia.
Nó nhìn chằm chằm vào hướng Vương Bảo Nhạc biến mất, vẻ dữ tợn dần biến mất, trở thành ngỡ ngàng, dường như còn có chút nghi hoặc, hồi lâu sau mới rụt về lần nữa.