Chương 16: Linh thạch thượng phẩm
Trăng sáng treo cao trên bầu trời, khung cảnh lúc này so với vầng Kiếm Dương ban sáng quả thật rất khác biệt. Vầng trăng của kỷ Linh Nguyên vẫn giữ y nguyên dáng vẻ như xưa trong trí nhớ của mọi người, vẫn nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng dịu mát bao trùm toàn bộ đảo Hạ Viện.
Nếu nói trong số ngọn núi của các hệ trên đảo Hạ Viện thuộc đạo viện Phiêu Miểu, nơi nào có linh khí nồng đậm nhất, mặc dù đỉnh Pháp Binh không tính là số một, nhưng cũng là không kém cạnh chút nào.
Dù sao tất cả học sinh hệ Pháp Binh mỗi ngày đều lao đầu vào tu luyện, chủ yếu là luyện chế linh thạch nên linh khí tiêu hao rất nhiều.
Nhưng cũng có vài điểm khác với các học sinh hệ còn lại. Mặc dù có thể cung cấp linh khí vô hạn, thậm trí còn được trời cao ưu ái cho phương pháp luyện chế, nhưng không phải là cho không. Hằng năm vẫn phải giao nộp một lượng linh thạch nhất định làm học phí, một khoản này thôi nhiều lắm rồi!
Đồng thời ở hệ Pháp Binh, ngoại trừ khi nghe giảng bài ở ba học đường chính là miễn phí ra còn những nhu cầu khác như ăn cơm, hay vào các phòng tu luyện đặc biệt đều phải xì linh thạch ra. Chính điều này khiến cho đám học sinh hệ Pháp Binh đều phải chắt chiu thời gian lao đầu luyện chế linh thạch.
Hệ Đan Đạo cũng tương tự, tất nhiên không khoa trương như hệ Pháp Binh. Còn về phần các hệ khác thì bọn họ kiếm tiền theo phương thức đơn giản hơn. Mỗi hệ đều mở sân tu luyện cho học sinh, cũng cho phép các hệ khác cũng tham gia, chẳng qua nếu học sinh các hệ ngoài muốn dùng thì cũng phải bỏ ra một khoản không nhỏ.
Giống như núi Cảnh Vân của hệ Ngự Thú, trận đồ Bát Bảo của hệ Trận Văn, lầu Băng Hàn của hệ Cơ Quan, hay phòng Nham Thạch của hệ Chiến Võ, tất cả đều có thể giúp Khí Huyết đột phá thành công, trợ giúp tu luyện bước vào cảnh giới Phong Thân. Cho nên mỗi ngày đều có rất nhiều học sinh ngoài hệ tiến nào, chỉ cần như vậy cũng đủ để bù hơn phân nửa vào mấy khoản chi tiêu cần thiết hàng ngày của hệ đó rồi.
Lúc này ở trên đỉnh Pháp Binh, các dòng linh khí vô hình đang chầm chầm di chuyển, theo sự dẫn dắt của học sinh Pháp Binh mà hóa thành vạn nhánh chảy đi. Đồng thời ở động tiên của học sinh đặc cách trên đỉnh núi, linh khí như dòng nước xiết mạnh mẽ chạy tới.
Trong động tiên lúc này, Vương Bảo Nhạc vô cùng mừng rỡ, nhìn Thái Hư Phệ Khí Quyết không ngừng di chuyển, cắn nuốt lượng linh khí khổng lồ đang thâm nhập vào cơ thể. Hắn đưa tay ra ngưng tụ linh khí, trong lòng bàn tay nhanh chóng hình thành linh thạch, cặp mắt
- Đột phá! Ha ha, mình đột phá!
Vương Bảo Nhạc vui sướng, nhìn linh thạch trong lòng bàn tay từ bảy mươi lăm phần trăm tinh khiết thành lên bảy mươi sáu phần trăm, hắn khó nén được kích động, mừng rỡ vô cùng. Sau khi luyện xong một viên, hắn lại lôi một bọc đồ ăn ra, tì tì chén sạch.
- Nạp ít năng lượng, phải sớm đột phá lên tám mươi phần trăm.
Ngốn hết mấy bọc đồ ăn, Vương Bảo Nhạc quẹt miệng, chuẩn bị luyện chế thêm lần nữa thì sực nhớ ra.
- Mình phải cẩn thận một chút, không thể như lần trước được, mới lơ là một chút đã biến béo ú lên rồi!
Nghĩ đến đây, Vương Bảo Nhạc gật gù đồng ý. Quá trình giảm béo lần trước khổ sở dã man, dù đã bước vào cảnh giới Khí Huyết của võ cổ nhưng.. Hắn thật sự không muốn thử lần nữa đâu..
- Con đường giảm béo thì dài mà rõ lắm gian nan, ây da chỉ có người kiên trì như mình mới làm được.
Vương Bảo Nhạc cổ vũ bản thân, hắn rất hài lòng với sự thận trọng này. Trong lúc vui vẻ, hắn cảm thấy nên khích lệ bản thân mình một chút, thế là lôi thêm một bao đồ ăn ra, nhồm nhoàm nuốt hết, sau đó vỗ vỗ bụng, bắt đầu luyện chế linh thạch.
Có lẽ ăn ở không đến nỗi nào, hoặc tác dụng của Hóa Thanh Đan quá đỉnh mà chỉ trong vòng vài này, độ tinh khiết của linh thạch do hắn luyện ra không ngừng tăng lên. Mà cơ thể hắn cũng không tích mỡ linh khí giống như trước.
Dường như sau khi thải bỏ số lượng lớn tạp chất ra khỏi cơ thể, linh khí cũng không tích lũy lại thành mỡ nữa, mà có vẻ tốc độ dòng chảy thâm thập vào cơ thể thuận lợi hơn trước. Một mặt có thể nâng cao độ tinh khiết của linh thạch, mặt khác có thể âm thầm tăng cường thể chất của Vương Bảo Nhạc, khiến cho cảnh giới Khí Huyết chậm rãi tinh tiến không ít!
Vương Bảo Nhạc càng thêm vui vẻ, cho đến khi luyện ra linh thạch tám mươi phần trăm tinh khiết mà cơ thể vẫn “thon thả” như cũ. Hắn cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, bắt đầu toàn tâm toàn ý chăm chú tu luyện.
Thời gian cứ vậy trôi qua như nước chảy.
Lúc này ở hệ Chiến Võ, Trác Nhất Phàm một thân đau nhức nằm trong động tiên của mình nghiến răng nghiến lợi vì bị úp sọt hội đồng. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, vì hắn và Vương Bảo Nhạc có học cùng hệ đâu, nên rất nhiều biện pháp dạy dỗ đều không thể sử dụng được.
- Vương Bảo Nhạc!
Quả thật trong lòng Trác Nhất Phàm không hề cam tâm. Hắn đăm chiêu thật lâu, con ngươi bất giác sáng lên. Hắn chợt nhớ ra mình có người quen trong hệ Pháp Binh. Đó chính là học thủ học đường Linh Thạch, Khương Lâm. Dù quan hệ giữa hai người chẳng phải kiểu thân thiết tình như thủ túc, nhưng cũng tốt đẹp, hẳn là với điểm này chắc nhờ chuyện nhỏ người đó cũng không ngại ra tay. Nghĩ vậy, hắn liền lôi ra vòng truyền âm, thì thảo một phen, đến khi đặt xuống, khóe miệng Trác Nhất Phàm nhếch lên thành nụ cười.
- Vương Bảo Nhạc, dù ngươi có trốn ở hệ Pháp Binh, ông đây cũng có biện pháp cho ngươi nếm mùi lợi hại!
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó đã gần hai tháng rồi.
Trong hai tháng này độ tinh khiết của linh thạch do Vương Bảo Nhạc luyện ra cứ chầm chậm tăng lên, đạt đến ngưỡng tám mươi tư phần trăm. Cảnh giới Khí Huyết cũng theo đó tăng dần, chậm rãi đạt đỉnh Khí Huyết.
Nếu chuyện này lộ ra cho tụi hệ Chiến Võ biết, chắc phát điên lên mất. Phải biết rằng tốc độ phát triển võ cổ của Vương Bảo Nhạc còn nhanh hơn đám học sinh hệ Chiến Võ quanh năm tu luyện võ cổ.
- Haha, tác dụng phụ của Thái Hư Phệ Khí Quyết đã hoàn toàn bị Hóa Thanh Đan giải quyết rồi.
Vương Bảo Nhạc vui vẻ, càng cảm thấy bỏ tiền ra mua Hóa Thanh Đan cực kỳ xứng đáng.
- Với tình hình này, có thể tiến lên tám mươi lăm phần trăm. Sớm sớm đạt chín mươi phần trăm một chút, trở thành học thủ rồi, cuộc sống sẽ thăng hoa!
Vương Bảo Nhạc nghĩ đến đây liền kích động, càng tăng lực hút linh khí khắp nơi ngưng tụ trong lòng bàn tay, muốn xông thẳng lên tám mươi lăm phần trăm tinh khiết.
Từ lúc khai giảng đến giờ, hắn chỉ chăm chú tu luyện Thái Hư Phệ Khí Quyết, nên ít khi đến nghe giảng ở học đường Linh Thạch nên Vương Bảo Nhạc không biết, khi độ tinh khiết lên đến tám mươi lăm phần trăm sẽ tồn tại một ngưỡng phải vượt qua!
Nói một cách chính xác thì linh thạch có năm mươi phần trăm tinh khiết trở xuống thường gọi là linh thạch thông thường, mặc dù vẫn có thể sử dụng.
Chỉ đến khi chạm mốc năm mươi phần trăm trở lên có thể gọi là hạ phẩm. Đến bảy mươi lăm phần trăm trở lên thì gọi là trung phẩm.
Còn ranh giới giữa trung phẩm và thượng phẩm chính là độ tinh khiết tám mươi lăm phần trăm.
Đạt tới mốc tám mươi lăm phần trăm chính là thượng phẩm. Nếu độ tinh khiết có thể đạt chín mươi lăm phần trăm trở lên sẽ là linh thạch cực phẩm. Chỉ cần một viên linh thạch ở cấp phẩm này, giá trị cũng vô cùng to lớn, chỉ có đại sư mới luyện chế thành công.
Mà ở “ngưỡng” này.. Đối với học sinh tu luyện Dưỡng Khí Quyền cần phải có kỹ thuật thuần thực và cơ duyên gặp thời mới có thể đột phá thành công. Còn riêng Thái Hư Phệ Khí Quyết vô cùng bá đạo, vừa gặp “ngưỡng” một phát đã trực tiếp bộc lộ ra.
Khi Vương Bảo Nhạc chuẩn bị luyện chế linh thạch tám mươi tư phần trăm độ tinh khiết vọt lên tám mươi lăm, bỗng nhiên cơ thể hắn rúng động, khi linh khí chậm rãi di chuyển vào Phệ Chủng bỗng nhiên lực hút đột ngột bùng phát!
Lần bộc phát này quá mức khủng bố, vượt qua những gì Vương Bảo Nhạc chuẩn bị và tưởng tượng trong đầu. Chớp mắt linh khí trong động tiên của hắn bị hút cạn!
Trên không trung tựa như có lỗ đen tạo thành ở đây, lại giống như giữa biển linh khí mênh mông xuất hiện một lỗ thủng, lập tức khiến cho một số lượng lớn linh khí như lệch hẳn về một phía, lập tức trượt qua. Cũng may trên đỉnh núi hệ Pháo Binh xây dựng trận pháp Tụ Linh bảo vệ nên trong nháy mắt tự vận hành hóa giải nguy cơ.
Vương Bảo Nhạc ở đây vẫn đang hút linh khí rất nhanh, mặc dù lượng linh khí khổng lồ nhưng nếu so với linh khí ở đỉnh hệ Pháp Binh thì vẫn rất ít, nên mới không khiến cho người ngoài chú ý đến.
Cùng lắm chỉ thấy linh khí khắp nơi hơi ngừng lại một chút thôi.
Nhưng đối với Vương Bảo Nhạc mà nói, sức hút đột ngột tăng lên khiến cho linh khí xâm nhập vào cơ thể cuồn cuộn chảy như sông lớn. Hắn cảm thấy não ong ong, linh khí tụ trong tay căn bản không lại được so với linh khí thâm nhập vào ở thể, nên nhanh chóng tích lũy thành mỡ.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy mỡ linh khí càng ngày càng dày, linh thạch trong bàn tay hắn cuối cùng cũng bị bạo kích, trực tiếp từ tám mươi tư phần tăm, vượt qua “ngưỡng”, đạt mốc.. Tám mươi lăm phần trăm!
Linh thạch này không còn ở trung phẩm nữa, mà là thượng phẩm!
Hào quang bắn ra bốn phía, bên trong linh thạch phát ra ánh sáng lóng lánh tuyệt đẹp. Mặc dù không được như viên Trâu lão sư luyện chế trên học đường này đó, thế nhưng chênh lệch không nhiều, cùng là thượng phẩm nên giá trị không nhỏ!
Bây giờ Vương Bảo Nhạc không dám ra ngoài.. Hắn ngơ ngác nhìn mình bằng ánh mắt không thể nào hình dung ra được, linh thạch trong tay rơi bộp một cái lăn trên cái bụng phệ rồi rơi xuống mặt đất. Lúc hắn cúi đầu xuống, chỉ thấy toàn bụng là bụng.. có linh thạch thì không thấy đâu..
Một lúc sau, một tiếng hét thảm thiết từ trong động tiên truyền ra, Vương Bảo Nhạc muốn khóc lắm rồi, sốt ruột nâng hai tay lên nhìn, rồi di ánh mắt xuống bụng, gào thất thanh.
- Đừng mà... đường cong hoàn hảo của mìnhhhhh!!
- Sao có thể như vậy?
Vương Bảo Nhạc ấm ức, muốn đứng dậy, nhưng phát hiện ra đứng dậy không nổi.. Nhìn thấy vậy hắn phát điên lên luôn, tự nhiên cảm thấy tứ phía nổi gió lạnh cuồn cuộn quét tới, như thể vô số gia gia mập ú đang từ bốn phương tám hướng ùa ùa chạy đến, tủm tỉm cười thân thiện ngoắc ngoắc tay muốn đoàn tụ với mình..
- Mình chỉ muốn trở thành học thủ thôi nha!! Sao làm nhiều khó khăn như vậy…
Vương Bảo Nhạc than thở, cố gắng vùng vẫy bò dậy, chen mãi mới ra được khỏi cửa động tiên.
Phát hiện ra mình còn có thể ra ngoài, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ sợ hắn mập đến nỗi lết mãi cũng không ra được, vậy.. Tèo luôn!
May hiện giờ đang đêm khuya, không có ai chú ý đến nơi này, bằng không chắc chắn sẽ khiếp hồn vì tưởng hung thú ở đâu “giá lâm” xuống đây. Trong tâm trạng đau buồn vô hạn, Vương Bảo Nhạc cắn răng thật mạnh, chạy thục mạng như điên, lại bắt đầu chạy vòng tròn.
Nhưng không hiểu sao lần này không có hiệu quả, kể cả hắn thừa dịp không có ai ở đây, lẻn vào điên cuồng đẩy tạ. Kể cả có tăng trọng lượng tạ lên thì hiệu quả cũng chẳng đáng là bao, cơ thể vẫn thế không trở lại trạng thái hắn muốn.
- Trời đất, mình nên làm gì bây giờ?
Vương Bảo Nhạc nôn nóng vô cùng, trên trán mồ hôi túa ra. Cuối cùng chỉ có thể nhờ đến sự trợ giúp của mạng thông tin tìm kiếm phương pháp giảm béo.
Có thể gọi là mạng “vạn năng” tất nhiên trên đó có đủ các thể loại tin tức. Nhưng nó cũng chẳng thành vấn đề với một tên mập tròn mắt chỉ có hai chữ “giảm béo”. Họ có thể tinh ý tìm thấy các phương pháp giảm béo lẫn trong đống tin tức mà người khác khó có thể nhận ra.
Ví dụ như.. phòng Nham Thạch hệ Chiến Võ.
- Phòng Nham Thạch hệ Chiến Võ sao? Chẳng khác gì địa ngục cả, khổ lắm, ngồi trong đó mà mồ hôi tuôn ra như mưa!
- Chỗ đó đúng sinh ra để hành người khác mà. Tôi ở bên trong có một nén nhang là sụt mất một cân, đau lòng vãi chưởng..
Đọc hàng loạt bình luận ca thán về phòng Nham Thạch khiến Vương Bảo Nhạc thở dồn dập, hai mặt sáng rực như đèn pha.
- Phòng Nham Thạch.. Phòng Nham Thạch..
Vương Bảo Nhạc lúc này chẳng khác nào chết đuối vớ được cọc, ngẩng đầu lên tia hướng đến núi Chiến Võ, chạy như bay.
Dưới ánh trăng, từ xa xa có thể nhìn thấy một hung thú thân hình khổng lồ, đang lăn với tốc độ thần sầu, vừa lăn vừa rống to.
- Mình muốn giảm béo!!