Chương 70: Điểm mấu chốt há có thể phạm!
Sắc trời tối dần, bầu trời cũng trở nên u ám rồi dần hóa thành biển sao sáng ngời, tựa như phủ một bức màn được điểm xuyết vô số ngôi sao bao phủ toàn bộ thế giới.
Dưới bầu trời đầy sao này, có một chiếc khí cầu nhanh chóng lướt đi, trên khí cầu có cả màn bảo hộ phát ra ánh sáng mờ nhạt, liên tục lóe lên giữa bầu trời đêm tựa như tồn tại một loại ba động nào đó.
Lúc này ngoại trừ Vương Bảo Nhạc và gã áo đen trung niên bị hắn bắt giữ ra thì trên khí cầu đã có thêm khá nhiều người, tất cả đều là những hành khách đi chung với Vương Bảo Nhạc lúc trước.
Bởi vì khí cầu đi đến thành Phiêu Miễu bị tấn công, ghim chặt giữa không trung, lại bị phong tỏa tin tức không thể gửi tin cầu cứu đi được, cho nên bọn họ cứ bị nhốt ở đó, mãi đến khi Vương Bảo Nhạc quay lại mới đưa bọn họ lên chiếc khí cầu bên này.
Bên trong khí cầu, mọi người đều tỏ vẻ vô cùng kính sợ vì Vương Bảo Nhạc có thể bình an quay về như thế. Thật sự bọn họ không dám tin nổi. Bị nhiều cường giả Bổ Mạch cảnh như thế đuổi giết chứng tỏ bản thân Vương Bảo Nhạc không hề tầm thường, trong quá trình bị đuổi giết, đầu tiên là bất ngờ nhảy xuống khỏi khí cầu, nay lại có thể bình an một mình quay về như thế, trên người lại còn cả mùi máu tươi tanh nồng.
Đáp án đại biểu cho khí tức này cùng với gã trung niên áo đen bộ dạng thừa sống thiếu chết bị Vương Bảo Nhạc bắt giữ kia khiến cho tất cả mọi người cảm thấy run sợ, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ cung kính hơn, không dám hỏi nhiều, cũng không dám chọc tới hắn.
Vương Bảo Nhạc cũng không để ý tới biểu hiện của bọn họ, lúc này hắn mặc bộ đạo bào học thủ rách nát đầy máu ngồi trong một căn phòng độc lập trên khí cầu, nhìn về phía rừng mưa Trì Vân ở bên ngoài cửa sổ hồi lâu mới thôi.
Dù đã qua hai ngày, nhưng mỗi khi nhớ tới những nguy hiểm giết chóc cùng với hình ảnh mà mình nhìn thấy trong hang động di tích ở Ngũ Chỉ sơn thì hắn đều thấy tựa như mình đang nằm mơ vậy.
- Mặt nạ của cô ta và thanh kiếm đó...
Vương Bảo Nhạc thì thào, ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm thăm thẵm.
- Đó thật sự chính là thanh cổ kiếm vũ trụ đã đâm vào mặ trời sao, nhưng kích cỡ không khớp tí nào.
Vương Bảo Nhạc thở dài một hơi, chôn sâu việc này xuống đáy lòng, lại nhớ tới việc bịd đuổi giết, trong mắt dần lộ ra hàn quang.
- Lâm Thiên Hạo!
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, chuyện này chẳng những khiến cho hắn cảm thấy như bị uy hiếp, mà còn khiến hắn lo lắng cho người nhà hơn. Thật ra thì hai ngày trước vừa rời khỏi rừng mưa Trì Vân là Vương Bảo Nhạc đã lập tức liên hệ với cha mẹ, sau khi biết rõ họ không sao hết thì Vương Bảo Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này ánh mắt lại càng âm trầm hơn.
- Ta thân là đại học thủ duy nhất của hệ Pháp Binh mà cũng bị người ta đuổi giết như thế, nếu như chúng chuyển mục tiêu sang người nhà của ta...
Nghĩ tới đây Vương Bảo Nhạc lại thấy toàn thân lạnh toắt, siết chặt nắm đấm.
- Ta dám chắc hơn bảy mươi phần trăm, kẻ chủ mưu đứng sau vụ này chính là Lâm Thiên Hạo!
- Cha của hắn ta là một nhân vật lớn... Đầu tiên phải tìm hiểu xem cha hắn là ai mới được...
- Nhưng nhất định thân phận của cha hắn ta phải cao lắm, bằng không phó chưởng viện cũng sẽ không hạ thân phận để đi móc nối với hắn như thế... Vậy thì xem ra muốn báo thù ngay là chuyện không thể rồi.
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì nheo mắt lại, ngồi im một chỗ trầm tư, nghĩ xem nên giải quyết vấn đề một cách tốt nhất dựa trên những gì mình có.
Thời gian trôi qua, mấy ngày tiếp theo khí cầu cũng không gặp phải nguy hiểm gì nhiều, có màn sáng phòng hộ bảo vệ cho nên dù có gặp một số hung thú thì vẫn có thể thuận lợi thoát thân. Người trên phi thuyền cũng không còn căng thẳng như ban đầu nữa, nên lại càng kính nể Vương Bảo Nhạc hơn.
Cuối cùng, sau khi cân nhắc xong thì Vương Bảo Nhạc không bay về thành Phiêu Miễu mà đáp thẳng xuống trên đảo Hạ Viện của đạo viện Phiêu Miễu luôn.
Mọi người trên đảo không có ý kiến gì về việc này, sau khi cảm kích ôm quyền cảm ơn Vương Bảo Nhạc xong thì đều nhanh chóng dời gót đi đến thành Phiêu Miễu.
Sau khi thấy mọi người đã rời đi, Vương Bảo Nhạc mới quay đầu lại nhìn đạo viện quen thuộc kia, hắn hít sâu một hơi, xách gã trung niên áo đen đó đi thẳng đến đỉnh Chưởng Viện.
Bởi vì lúc này còn chưa chính thức khai giảng cho nên không có bao nhiêu học sinh, lâu lâu mới có một vài người, bất quá danh tiếng của Vương Bảo Nhạc ở đảo Hạ Viện thật sự quá lớn, cho dù chỉ có một số ít học sinh ở lại đạo viện, nhưng cũng nhanh chóng để ý thấy Vương Bảo Nhạc. Sau khi nhìn thấy quần áo Vương Bảo Nhạc dính đầy máu thì cả đám đều trợn mắt há mồm vô cùng khiếp sợ.
- Đó... Là Vương Bảo Nhạc sao?
- Đã xảy ra chuyện gì thế, sao quần áo của hắn toàn là máu thế kia, lại còn rách bươm nữa!!
Trong lúc mọi người giật mình thì Vương Bảo Nhạc vẫn mặt mày lạnh tanh. Không phải hắn cố ý mặc như thế, mà vì hắn chẳng còn bộ đồ nào khác, lúc này hắn túm gã trung niên áo đen mặt mày tái mét, thậm chí còn lộ ra vẻ tuyệt vọng kia bước nhanh đi. Không đợi mấy học sinh nhìn thấy hắn đưa tin hắn quay về thì Vương Bảo Nhạc đã lên đến đỉnh Chưởng Viện rồi!
Trong ánh mắt kinh ngạc của những người hầu trên đỉnh Chưởng Viện, Vương Bảo Nhạc trực tiếp đi tới trước dại điện của đỉnh Chưởng Viện, ôm quyền lớn giọng nói.
- Đệ tử Vương Bảo Nhạc, cửu tử nhất sinh quay về, cầu kiến chưởng viện!
Giọng của hắn rất lớn, tiếng vang khắp bốn phương, lúc này chưởng viện đang khoanh chân ngồi trong đại điện trước ặmt hắn, gần như lúc Vương Bảo Nhạc vừa mở miệng thì ông đã mở to hai mắt ra. Sau khi nghe rõ lời bẩm báo của Vương Bảo Nhạc thì ánh mắt của chưởng viện khựng lại, tay phải giơ lên hất nhẹ một cái.
Cửa đại điện lập tức mở ra, ánh sáng chiếu vào, thân ảnh Vương Bảo Nhạc mặc đạo bào rách rưới đẫm máu cũng xuất hiện trước mắt chưởng viện.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của Vương Bảo Nhạc thì chưởng viện biến sắc, đứng bật dậy.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vương Bảo Nhạc đứng bên ngoài đại điện nhìn chưởng viện, sau đó hắn nhắm mắt lại một cái, khi mở ra lần nữa thì hắn đi vào trong đại điện, ném gã trung niên áo đen kia sang một bên, lại lấy nhẫn truyền âm ra trình đoạn tin tức đạo viện lệnh cho hắn về sớm lên.
Sau khi nhìn thấy tin tức trong nhẫn truyền âm của Vương Bảo Nhạc xong thì sắc mặt của chưởng viện lập tức sa sầm, lại nhìn gã áo đen bị Vương Bảo Nhạc ném ở một bên, ông lập tức đi tới bên cạnh gã ta.
- Ta...
Gã trung niên áo đen run rẩy liền hồi, muốn mở miệng van xin, nhưng gã ta chưa kịp nói thì đã bị chưởng viện đang vô cùng tức giận, mặt mày âm trầm đánh ra một chưởng vào trên đỉnh đầu của gã.
Đây không phải giết người mà là dùng một loại thủ đoạn nào đó mà Vương Bảo Nhạc không biết, sau khi đánh tan ý thức của gã áo đen thì chiếc nhẫn trên ngón tay chưởng viện lóe sáng, hóa thành một cây kim nháy mắt đâm thẳng vào trên đỉnh đầu của gã ta. Trong lúc gã run rẩy thì dường như đã bị chiếc nhẫn linh bảo của chưởng viện cưỡng chế điều tra ký ức.
Cảnh tượng này khiến cho Vương Bảo Nhạc nhìn thấy mà phải hít sâu một hơi, hắn im lặng đứng nhìn.
Hồi lâu sau chưởng viện mới nâng tay lên thu hồi bàn tay đánh lên đỉnh đầu của gã áo đen lại, toàn thân gã ta run mạnh một cái rồi ngã vật ra, miệng sùi bọt mép, liên tục run rẩy.
Nhưng chưởng viện chẳng buồn nhìn vẻ thê thảm của gã lấy một cái, lúc này dường như chưởng viện của đạo Hạ Viện trong đạo viện Phiêu Miễu đang phải cố gắng kềm nén bản thân, lửa giận trong mắt dường như đã sắp không thể dằn xuống nổi.
- Ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng!
- Tạ ơn chưởng viện!
Đây là câu thứ hai Vương Bảo Nhạc nói ra, sau đó hắn ôm quyền xoay người rời đi.
Sau khi hắn rời đi, sắc mặt của chưởng viện vẫn vô cùng khó coi, một lúc sau mới hừ lạnh một tiếng.
- Điều tra rõ ràng việc này xem có chỗ nào giả tạo hay không!
Trong nháy mắt khi ông vừa nói thì hư không sau lưng ông trở nên vặn vẹo, có một giọng nói già nua khàn khàn vang lên.
- Tuân lẹnh!
Sau khi quay lại động phủ, Vương Bảo Nhạc không hề ra ngoài mà chỉ ngồi chờ kết quả. Hắn biết rõ thân phận và địa vị của mình ở đạo viện Phiêu Miễu bây giờ, cho nên hắn đoán chắc đạo viện Phiêu Miễu sẽ không xem đây là việc nhỏ. Nhưng hắn cũng biết rõ bối cảnh của Lâm Thiên Hạo không hề tầm thường, mặc dù không biết cụ thể ra sao, nhưng sức ảnh hưởng từ bối cảnh của Lâm Thiên Hạo đối với việc này khiến hắn không còn lựa chọn nào khác.
Hai ngày sau, trên đỉnh Chưởng Viện, lúc này chưởng viện đang đứng trên đỉnh núi ngắm trăng chờ xem kết quả điều tra, chợt nghe một giọng nói khàn khàn vang lên từ sau lưng.
- chưởng viện, đã điều tra rõ ràng, thậm chí ta còn tự mình đến rừng mưa Trì Vân một chuyến, xem xét hiện trường và thi thể của những kẻ kia... Số người động thủ lần này có tổng cộng 27 tên, đều là đám không tặc đánh thuê, bọn chúng dều là Bổ Mạch cảnh, trong đó có hai tên Bổ Mạch đỉnh phong và một tên đã sắp sửa trở thành Chân Tức! Ta cũng đã tìm ra chiếc khí cầu bỏ chạy còn lại, đáng tiếc là đã bị diệt khẩu rồi.
Dù đã biết được từ ký ức của gã áo đen kia, nhưng sau khi chưởng viện xác định được việc này vẫn nhịn không được mà cảm thấy rung động, quay đầu lại nhìn sau lưng.
- Người ra tay thật sự chỉ có một mình Vương Bảo Nhạc thôi sao?
- Chắc là thế, đúng là chỉ có một mình hắn, ta cũng đã kiểm tra từ chỗ của những hành khách kia và kiểm tra số thi thể đó, phần lớn đều bị một chiêu giết chết, trong đó có không ít người bị pháp khí giết chết, lại có rất nhiều mảnh vỡ và dấu vết khi pháp khí phát nổ... Về phần khí cấu, cũng là bị loài phi điều nào đó hủy, điểm này cũng không có gì lạ, dù sao thì đó cũng là rừng mưa Trì Vân, tất cả mọi thứ đều có thể chứng minh trận chiến này vô cùng nguy hiểm và gian nan.
- Vương Bảo Nhạc hẳn là đã dùng hết toàn bộ pháp bảo của mình, huống hồ gì hắn đã dốc hết toàn bộ những gì mình học được từ hệ Pháp Binh của đạo viện ra, có lẽ cũng có một vài thủ đoạn bí mật, nhưng dù sao đi nữa thì việc mưu sát này cũng là thật... Thủ phạm đứng sau vụ việc này đúng là đám người Lâm Thiên Hạo, lại có cả Tào Khôn và Khương Lâm xúi giục đề nghị!!
Bên cạnh chưởng viện vang lên giọng nói khản đặc, ngay cả người này khi nói ra mà cũng mang theo cảm giác không dám tin.
- Bí mật à... Ai cũng có bí mật cả, chuyện này không sao hết... Lâm Thiên Hạo, lá gan của ngươi đúng là lớn thật đấy, dám khiêu chiến cả điểm mấu chốt của tứ đại đạo viện bọn ta sao!!
chưởng viện im lặng một lúc xong thì lập tức xoay người đi thẳng đến đảo Thượng Viện!
Rõ ràng chuyện này liên quan đến điểm mấu chốt của đạo viện và Lâm Thiên Hạo, cần phải báo cáo chờ quyết định của đảo Thượng Viện!
Mà từ đầu chí cuối bọn họ không hề nhắc tới con muỗi kia, rõ ràng cũng không hề biết được chuyện về gã thiếu niên xấu xí trong làn khói đen kia từ ký ức của gã trung niên, tựa như tất cả những chuyện đó chưa hề xảy ra, lặng lẽ biến mất sạch sẽ bằng một cách kỳ dị nào đó...
Thời gian lại nhanh chóng trôi qua thêm hai ngày nữa, chỉ còn vài ngày nữa là đến lúc khai giảng, rốt cuộc điều tra và xử lý về việc này cũng được cho ra, gần như cùng lúc đó Vương Bảo Nhạc cũng nhận được thông báo của chưởng viện.
Sau khi nhìn thấy thông báo và kết quả xử lý xong, ngay cả Vương Bảo Nhạc đã có một số phán đoán nhưng cũng phải giật mình vì kết quả này.
- Điểm mấu chốt, há có thể phạm! Ngươi không cần lo lắng cho an nguy của bản thân và người gia, người của đạo viện Phiêu Miễu đảo bảo, để xem kẻ nào dám động tới nữa, nghị viên... Thì đã sao chứ!
Đây chính là câu nói sau cùng trong phần thông báo của chưởng viện.
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập, hồi lâu sau ánh mắt của hắn mới lóe lên, tinh thần vô cùng hưng phấn. Căn bản là lựa chọn của đạo viện lúc này khiến cho hắn đột nhiên cảm giác được đây mới chính là đạo viện có thể khiến mình tin cậy!
- Cha của ngươi là nghị viên thì đã sao, Lâm Thiên Hạo, Tào Khôn, cả Khương Lâm nữa, Vương gia gia của các ngươi tới xử đẹp các ngươi đây!
Vương Bảo Nhạc ngửa mặt lên trời cười lớn, hắn đứng phắt dậy mở nhẫn truyền âm lên, lập tức truyền âm cho đám người ld, lập tức lệnh cho đốc tra dưới trướng mình đều quay về sớm!