Chương 85: Kịch chiến!
Gần như trong nháy mắt khi Triệu Nhã Mộng ra tay thì trận pháp linh khí mà người ngoài không thể nhìn thấy xung quanh Vương Bảo Nhạc đột nhiên chuyển động theo, sau đó năm chỗ yếu ớt kia cũng ẩn ẩn bị che khuất.
Cũng trong lúc trận pháp chuyển động, linh khí bị dẫn dắt tạo thành uy áp ở chung quanh, uy áp này càng lúc càng mạnh, ầm ầm ập tới chỗ Vương Bảo Nhạc như muốn đè bẹp hắn.
Vương Bảo Nhạc nhíu mày giơ tay phai lên, lập tức lấy ra một miếng ngọc bội, sau khi dung nhập linh lực vào thì ngọc bội kia đột nhiên phát sang, trực tiếp huyễn hóa thành một con rắn màu tím, nó rít lên một tiếng thì bắt đầu bay lượn xung quanh, chống lại uy áp phát ra từ trận phát.
- Nếu như đã khó mà phá vỡ được từ bên trong thì cứ... Muọn lực là được!
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, lúc giơ tay phải lên thì trong lòng bàn tay xuất hiện một viên linh thạch bảy màu.
Hắn cúi đầu không màng đến uy áp của trận pháp xung quanh nữa, mà bắt đầu khắc hồi văn lên linh thạch, cảnh này khiến cho mọi người ở bên ngoài đều kinh ngạc mở to hai mắt.
- Vương Bảo Nhạc hắn... đang khắc hồi văn sao?
- Đây là ý gì thế này, chẳng lẽ hắn định tạo pháp khí à? Nhưng hắn cùng lắm cũng chỉ tạo được linh bôi mà thôi, lẽ nào linh bôi có thể phá trận hay sao?
Học sinh bàn tán với nhau, mấy người chưởng viện thì hai mắt lóe sáng, nhất là ông râu dê nhìn xong thì còn mỉm cười, còn hệ chủ của hệ Trận Pháp thì nhíu mày lại.
Triệu Nhã Mộng cũng thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên định bấm pháp quyết ra tay bày trận lần ba, nhưng đúng lúc này Vương Bảo Nhạc đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, viên linh thạch bảy màu trong tay hắn lúc này lại chằng chịt hồi văn, trong khoảng thời gian cực ngắn này hắn đã khắc họa không dưới ba ngàn đạo.
Những đạo hồi văn này không phải khắc bậy, mà mỗi đạo đều có liên quan đến ngưng tụ linh khí, nói đúng hơn thì đây là một linh bôi đơn giản mà Vương Bảo Nhạc chế tạo ra.
Linh bôi này không phải dùng để luyện chế pháp khí gì, tác dụng duy nhất của nó chính là ngưng tụ linh khí xung quanh lại, bởi vì hơn ba ngàn đạo hồi văn chồng chất lại cho nên ở mức độ nào đó mà nói thì đã ngưng tụ linh khí đến mức cực hạn, sau khi dùng xong thì nhất định sẽ bị hỏng.
Nhưng đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì chỉ cần một lần là đủ rồi!
- Mở trận!
Vương Bảo Nhạc gầm lên một tiếng, hắn lập tức đặt viên linh thạch trong tay xuống đất không chút chần chờ, theo linh khí trong cơ thể lan ra, viên linh bị kích phát thì sẽ bất chấp tất cả, dù có nổ thì cũng sẽ bộc phát ra linh khí cực lớn, kích thích hồi văn khuếch tán toàn diện với mức độ lớn nhất!
Viên linh thạch này lập tức phát ra ánh sáng bày màu, tất cả hồi văn bên trên đều sáng rực lên tạo thành một lực hút khổng lồ vô cùng kin người, lực hút này lan ra khắp nơi, trực tiếp xuyên qua trận pháp lan ra tận bên ngoài!
Toàn bộ lôi đài như biến thành một dòng nước xoáy khổng lồ, hấp thu toàn bộ linh khí ở quanh đỉnh núi hệ Chiến Võ!
Toàn bộ hệ Chiến Võ lập tức chấn động, linh khí khắp nơi ập tới tràn vào trong dòng xoáy đó, tuy bên trong dòng xoáy đó có Vương Bảo Nhạc, nhưng cũng có cả cái trận pháp linh khí nọ!
Thậm chí ở xung quanh Vương Bảo Nhạc, cái trận pháp đó như hóa thành bức tường ngăn cản linh khí khắp nơi tràn vào. Nó tựa như một bức tường mỏng tang yếu ớt dưới cơn sóng dữ, tuy bản thân rất cường hãn, nhưng trước con sóng thần kinh hồn kia thì vẫn khó mà trụ nổi!
Lúc này mọi người xung quanh mới giật mình hiểu ra, tất cả lập tức ồ lên.
- Vương Bảo Nhạc sắp thoát ra rồi!
- Cách thoát ra của hắn chính là tạo ra linh bôi có hồi văn ngưng tụ linh khí, dựa vào ngoại lực để cưỡng chế phá vỡ!
- Cách này tuyệt quá! Sao hắn nghĩ ra được thế nhỉ!
Trong mắt của chưởng viện cũng ánh lên vẻ tán thưởng, ông râu dê thì cười lớn, sắc mặt của hệ chủ hệ Trận Pháp ở bên cạnh thì vô cùng khó coi.
Thực ra, sở dĩ Vương Bảo Nhạc có thể nghĩ ra được cách này là vì mầm mống thôn phệ của hắn, nhưng hắn không muốn để lộ lực hút từ mầm mống thôn phệ của mình ở trước mặt mọi người, đối phó với trận pháp đó thì không cần phiền toái như thế làm gì.
Một loạt biến hóa này kể thì lâu chứ thực ra từ lúc Vương Bảo Nhạc đặt linh thạch xuống, cho đến khi linh khí xung quanh tràn vào như sóng biển chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian cực ngắn. Triệu Nhã Mộng trên lôi đài biến sắc, muốn ngăn cản nhưng tất cả đã muộn, cô thở dồn, thân thể bay lùi về phía sau.
Trong nháy mắt khi cô lùi lại thì có một tiếng nổ cực kỳ kinh khủng phát ra, lượng linh khí khổng lồ ở xung quanh mang theo sức mạnh tựa như vạn quân trực tiếp phá hủy bức tường cản trở là trận pháp đó, hai tầng trận pháp bên ngoài sụp đổ khiến cho trận pháp đang nhốt Vương Bảo Nhạc nháy mắt sụp đổ!
Ngay khi trận pháp bị hủy thì thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đột nhiên lao ra!
Phía sau hắn, bởi vì linh khí không còn bị thứ gì cản trở cho nên lập tức ồ ạt tràn vào trong viên linh thạch bảy màu. Mặc dù lực hút của viên linh thạch đó rất mạnh, nhưng không cách nào chịu được lâu, chỉ một giây thôi đã nổ tung!
Ầm một tiếng. bề mặt lôi đài nứt toác ra, Vương Bảo Nhạc mở ra phòng hộ toàn thân, nhờ vào lực trùng kích do linh thạch bảy màu phát nổ tạo thành khiến cho tốc độ của bản thân được tăng gấp đôi, lao tới nhanh như chớp, thoắt cái đã tới gần Triệu Nhã Mộng, giơ tay phải lên tung ra một quyền.
Loại tính toán tốc độ phản kích cực nhanh cùng với mượn lực trùng kích từ vụ nổ kia đã vượt xa những học sinh bình thường rất nhiều!
Triệu Nhã Mộng biến sắc liên hồi, thân thể nhanh chóng lùi lại, hai tay bấm niệm pháp quyết, trước người lập tức xuất hiện từng tầng trận pháp ngăn cản một quyền này của Vương Bảo Nhạc.
Bịch một tiếng, sắc mặt Triệu Nhã Mộng tái đi, thân thể nhờ có trận pháp ngăn cản nên lập tức lùi lại, tránh được một quyền vô cùng đáng sợ do Vương Bảo Nhạc đánh ra. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Vương Bảo Nhạc cực kỳ phong phú, ngay khi Triệu Nhã Mộng tránh đi thì con rắn màu tím bên cạnh hắn đột nhiên rít lên một tiếng rồi phóng thẳng đến chỗ Triệu Nhã Mộng.
Cùng lúc đó, vòng tay trữ vật của Vương Bảo Nhạc lóe lên, đột nhiên có hơn mười thanh phi kiếm xuất hiện rồi lao thẳng tới chỗ Triệu Nhã Mộng.
Tốc độ của số phi kiếm này cực kỳ nhanh, cũng vô cùng sắc bén, thậm chí còn vang lên tiếng kiếm ngâm khi phá không!
Hô hấp của Triệu Nhã Mộng trở nên dồn dập hơn, cô không thèm quan tâm tới mớ phi kiếm kia, nhưng sự xuất hiện của con rắn màu tím khiến cho cô cảm nhận được uy hiếp, lúc này cô chắp tay trước ngực rồi vung ra, linh khí xung quanh lập tức bị dẫn dắt ùa đến, tựa như hóa thành một bàn tay vô hình khổng lồ trực tiếp đánh thẳng về phía con rắn màu tím kia.
Tiếng nổ mạnh vang lên, con rắn màu tím vỡ nát, cả mười thanh phi kiếm kia cũng bị đánh bay!
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lại lóe lên. Hắn giơ tay phải lên, cách không ngoắc mớ phi kiếm bay tứ tán kia một cái, những thanh phi kiếm kia rung lên, giống như bị hắn điều khiển, nhanh chóng khựng lại rồi đổi hướng, bay thẳng tới chỗ Triệu Nhã Mộng!
Cảnh này chẳng những khiến cho Triệu Nhã Mộng biến sắc, mà còn khiến cho các lão sư, hệ chủ và cả chưởng viện ở bên ngoài rúng động dữ dội, giật mình kêu to.
- Ngự kiếm!! Đúng là ngự kiếm!!
- Không thể nào!! Cổ Võ cảnh cùng lắm cũng chỉ có thể điều khiển một thanh phi kiếm mà thôi, căn bản không thể nào điều khiển hơn mười thanh được!
Trong lúc mọi người ở đây đều giật mình thì Triệu Nhã Mộng cảm nhận được nguy cơ sinh tử vô cùng dữ dội. Cô đã phán đoán sai, đám phi kiếm vốn tưởng rằng không có chút uy hiếp nào lại trở thành nguy cơ lớn nhất, cô thật sự không ngờ Vương Bảo Nhạc lại có thể điều khiển nhiều thanh phi kiếm một cách thuần thục như thế.
Phải biết rằng ở Cổ Võ cảnh, điều khiển một thanh phi kiếm cũng đã rất khó mà khiến nó đổi hướng linh hoạt được, càng khỏi phải nói tới hơn mười thanh thế này, bình thường sau khi bắn ra chỉ có thể khiến cho chúng bay thẳng mà thôi.
Lúc này nguy cơ xuất hiện khiến mấy người chưởng viện cũng bước len, dự định ngăn cản trận chiến này. Nhưng đúng vào lúc này, hai mắt của Triệu Nhã Mộng lại phát ra ánh sáng màu xanh tựa như bảo thạch, một cỗ khí tức khủng bố đột nhiên trào ra khiến cho Vương Bảo Nhạc biến sắc.
Trong nháy mắt, số linh khí vô hình xung quanh trở nên cuồng bạo chưa từng có, lấy Triệu Nhã Mộng làm trung tâm, trực tiếp tạo thành vô số cơn gió lốc ngập trời, sau khi đánh bay số phi kiếm kia xong thì Triệu Nhã Mộng bước tới, có được gió lốc hỗ trợ nên tốc độ của cô tăng lên cực nhanh, thoắt cái đã đến gần Vương Bảo Nhạc.
Lại còn bấm pháp quyết khiến cho trong cỗ ió lốc linh khí quanh người cô tạo thành vô số trận đồ, khí thế cực kỳ kinh người.
Khí tức của Vương Bảo Nhạc lập tức ngưng tụ, những học sinh bình thường không thể nhìn thấy gió lốc và trận đó nhưng, cho dù có cảm thụ được thì cũng rất mơ hồ. Nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc cảm nhận được vô cùng rõ ràng, bởi vì dù hắn không nhìn thấy nhưng có thể dựa vào sự nhạy cảm với linh khí để định hình sơ bộ về xung quanh.
Gió lốc linh khí quanh người Triệu Nhã Mộng càn quét tất cả, vô số trận đồ bay quanh ầm ầm ập tới chỗ mình theo từng bước chân của cô ấy.
Hai mắt của Triệu Nhã Mộng lúc này phát ra ánh sáng xanh vô cùng kinh người, dường như đã mất khống chế, phát ra khí tức khủng bố còn mạnh hơn lúc trước.
Trong lúc nguy cơ vô cùng mãnh liệt thế này, trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, hắn vốn chỉ định dùng tới mầm mống thôn phệ trong những cuộc chiến sống còn, nhưng nay... Chỉ có thể dùng tới nó mà thôi!
Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc định ra tay thì chưởng viện lại đáp xuống, giơ tay phải lên ấn một cái, lập tức có một cỗ uy áp còn dữ dội hơn cả Triệu Nhã Mộng giáng xuống, trực tiếp áp chế Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng ngay tại chỗ!
- Được rồi, trận chiến của hai ngươi đã kết thúc rồi!
Cùng lúc đó, hệ chủ của hệ Trận Pháp và ông râu dê đều bay lên kéo học thủ của hệ mình lùi lại.
Sau khi bọn họ bị kéo lùi lại thì chưởng viện giơ tay lên thu hồi uy áp, ánh sáng màu xanh trong mắt Triệu Nhã Mộng biến mất, xụi lơ hôn mê.
Vương Bảo Nhạc cũng đổ mồ hôi lạnh, thật sự cảnh tượng hai mắt đối phương phát sáng như thế khiến cho hắn cảm giác được nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt, thậm chí dường như ngay cả linh khí trong cơ thể cũng rục rịch không yên, may mà mầm mồng thôn phệ thoáng động lập tức trấn áp, khiến cho chỗ linh khí rực rịch đó yên tĩnh lại.
- Triệu Nhã Mộng thi triển bí pháp mà bản thân không thể khống chế nổi nên mất đi bản thân, bí pháp này không thể dùng tới trong những lúc nguy hiểm sống còn, dựa theo bản chưởng viện phán định thì Vương Bảo Nhạc chiến thắng!
Chưởng viện quay đầu lại nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sâu trong đáy mắt mang theo vẻ khiếp sợ không thể che giấu. Bây giờ ông cũng đã đoán ra được đáp án về chỗ phi kiếm kia có thể là do dùng từ lực, nhưng dù là thế đi nữa thì ông vẫn cảm thấy lần này Vương Bảo Nhạc lại mang tới cho ông thêm một bất ngờ lớn.