Tam Thốn Nhân Gian

Chương 92: Mùi linh tức

Chương 92: Mùi linh tức


Các lão sư và những học sinh xung quanh không dám có ý kiến ý cò gì về cách xử lý giơ cao đánh khẽ của chưởng viện, ngay cả trong lòng cũng không hề có suy nghĩ đó, bởi vì bọn họ thật sự vô cùng bội phục.

Vương Bảo Nhạc mới vào đạo viện Phiêu Miểu có hơn một năm, từ ngày đầu tiên đến nay thì hắn đã liên tục làm ra những việc không khác gì truyền kỳ.

Dù là lúc khảo hạch trong mộng cảnh hay việc liên tục trở thành tam bảng học thủ, thậm chí là chỉnh đốn bộ viện kỷ của hệ Pháp Binh, tất cả đều khiến cho ánh sáng trên người Vương Bảo Nhạc được tích lũy dần, đến mức khiến người ta phải ghé mắt nhìn.

Lại càng không nói tới chuyện hắn khai trừ đám người Lâm Thiên Hạo rồi lại tạo ra vô số khôi lỗi đấu một trận hoành tráng với hệ Ngộ Đạo, lại còn trận chiến kinh thiên động địa của hắn với Triệu Nhã Mộng trong trận so tài của đạo viện nữa.

Nếu như tất cả chỉ dừng lại ở đẳng cấp của học sinh thì trận chién vừa rồi, hắn dùng tu vi Cổ Võ để đánh phó chưởng viện Chân Tức đã đủ cho tất cả mọi người phải giật mình kinh hãi. Đánh giá của bọn họ dành cho Vương Bảo Nhạc lúc này đã tăng vọt lên.

Tuy rằng trong trận chiến này Vương Bảo Nhạc dựa vào ưu thế của hệ Pháp Binh, có chơi chiêu thật, nhưng hắn vốn là học thủ của hệ Pháp Binh, đây vốn là một trong những tuyệt chiêu của hắn, nếu không dùng tới thì coi như những gì hắn học được trong hơn một năm này đều là công cốc.

Dù trận chiến này chưa kịp phân thắng bại đã bị ngăn cản, nhưng độ cường hãn của Vương Bảo Nhạc cũng khiến cho tất cả mọi người có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

- Việc hôm nay các ngươi tuyệt đối không được để lộ ra ngoài! Kẻ nào dám vi phạm thì trực tiếp khai trừ học tịch!

Chưởng viện đã hạ lệnh, thậm chí khi Vương Bảo Nhạc và Cao Toàn đánh nhau thì chưởng viện cũng đã cắt linh võng ở khu này, khiến cho người ở đây không cách nào liên lạc với bên ngoài.

Cho nên từ một mức độ nào đó, trận chiến của Vương Bảo Nhạc và phó chưởng viện lần này đã bị hạn chế lại ở trong nội bộ đỉnh Chưởng Viện, lúc này còn chưa lộ ra ngoài. Nay chưởng viện hạ lệnh, tất cả mọi người ở xung quanh đều biết chừng mực nên gật đầu đồng ý. Còn người bên ngoài dù có nghe loáng thoáng nhưng cũng không biết tình hình cụ thể.

Dù là Cao Toàn cũng không dám làm trái với mệnh lệnh mà chưởng viện đã ban, nhất là dù cho việc này phần lớn là để bảo vệ Vương Bảo Nhạc, nhưng trong lòng Cao Toàn cũng không có ý kiến gì, thật sự hắn ta cũng không muốn việc này lộ ra.

Thế nên trận chiến đủ để khiến toàn bộ đạo viện oanh động, thậm chí lan truyền ra và tạo nên vô số rúng động cho ba đại đạo viện khác đã bị chưởng viện đè xuống như thế.

Sau đó chưởng viện cho mọi người lui rồi trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc một cái.

- Ngươi đi theo ta một chuyến!

Nói xong chưởng viện lập tức xoay người, chắp tay sau lưng đi về phía đại điện, Vương Bảo Nhạc sờ mũi, thấp giọng dạ một tiếng rồi cúi đầu đi theo sau mông. Bộ dạng nom ngoan ngoãn đến lạ, tựa như nếu trong tay chưởng viện mà cầm cái gì thì hắn sẽ lập tức chân chó chạy lên xách giùm vậy.

Mọi người xung quanh thấy Vương Bảo Nhạc thì vẻ mặt không khỏi thay đổi, Cao Toàn cắn răng, thầm mắng Vương Bảo Nhạc là đồ chân chó, trong lòng vừa buồn bực vừa lo lắng, đúng là không ngờ nổi, sức mạnh của Vương Bảo Nhạc đã mạnh quá sức tưởng tượng của hắn ta.

- Phải chuyển đi nhanh lên mới được, tên Vương Bảo Nhạc này... Chết tiệt, nếu biết trước hắn nóng tính, ngay cả ta cũng dám đánh, còn đánh mạnh tay như vậy thì ta đã chẳng chọc đến hắn làm gì!

Cao Toàn buồn bực rời đi, đỉnh Chưởng Viện dần trở nên an tĩnh lại, không bao lâu sau, chưởng viện đã về tới đại điện của mình, quay lại nhìn Vương Bảo Nhạc đang đi theo sát nút.

Bị chưởng viện nhìn chằm chằm như thế, mới đầu Vương Bảo Nhạc còn chịu nổi, nhưng lâu quá cũng bắt đầu thấy thấp thỏm không yên, vậy nên vẻ mặt càng ngoan ngoãn hơn, cúi đầu nói.

- Chưởng viện, ta thật sự biết lỗi rồi...

- Vương Bảo Nhạc, lão phu biết rõ ngươi nhất định có bí mật và cơ duyên của mình, bằng không thì Cổ Võ cảnh không thể nào đánh với Chân Tức được!

Lúc nghe thấy những lời này, vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc thì nhìn như bình thường, nhưng trong đôi mắt cũng lập tức co rụt lại, đang định mở miệng thì chưởng viện đã khoát tay ngăn lại.

- Đừng có nói dối với lão phu, cơ duyên của ngươi là của ngươi, lão phu chẳng ham muốn gì, đạo viện càng không như thế, đây chính là nguyên tắc cơ bản nhất của bốn đạo viện, cũng là điểm khác biệt so với những thế lực khác và nghị viện!

- Ta chỉ yêu cầu ngươi một chuyện mà thôi...

Hai mắt chưởng viện lóe sáng, nhìn Vương Bảo Nhạc.

- Lần thí luyện của bốn đạo viện lần này, ngươi phải tích lũy linh căn đến bảy tấc, sau đó đi giành linh căn tám tấc, cuối cùng dùng linh căn tám tấc đó để bước vào Chân Tức cảnh, tiến vào đảo Thượng Viện!

Khi nói mấy lời sau cùng thì chưởng viện nghiêm mặt lại, trong mắt lại có vẻ chờ mong vô cùng mãnh liệt.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc run lên, mặc dù tuổi của hắn không lớn, nhưng do quen đọc tự truyện quan lớn cho nên hắn biết rõ đạo lý hoài bích có tội, cho nên trận chiến ban nãy hắn không hề dùng tới mầm mống thôn phệ, thực ra khi quyết định đánh một trận với phó chưởng viện thì hắn đã nghĩ xong lý do để giải thích về chiến lực của mình rồi.

Thật không ngờ thái độ của chưởng viện lại như vậy... Vương Bảo Nhạc có thể nghe ra lời chưởng viện nói không hề giống giả tạo, mà việc này cũng phù hợp với phán đoán của hắn về đạo viện, trong lòng vô cùng cảm động, sau khi nghe thấy yêu cầu của chưởng viện dành cho mình thì hắn hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.

- Chưởng viện, ta nhất định sẽ cố gắng!

Nghe thấy Vương Bảo Nhạc cam đoan xong thì chưởng viện lộ rõ vẻ thảo mãn, ông ngồi xuống rồi lại nhìn Vương Bảo Nhạc.

- Vương Bảo Nhạc, phần tài liệu mà lúc trước ta đưa ngươi đã nghiên cứu chưa? Nói cho ta nghe xem, linh căn là cái gì?

Vương Bảo Nhạc không cần nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức mở miệng đáp.

- Thưa chưởng viện, linh căn chính là Chân Tức, một khi giữ Chân Tức lại trong cơ thể thì Chân Tức có thể hóa thành linh căn tựa như kinh mạch, hòa làm một thể với thân thể, mà giữa Chân Tức cũng có nhiều rất nhiều bất đồng, những điểm bất đồng này chủ yếu là do độ ngắn dài của linh căn, linh căn càng dài thì sẽ có ưu thế kinh người ở việc tu luyện và thi pháp của Chân Tức cảnh!

- Đến nay, cực hạn của thân thể con người chính là ngưng tụ ra được linh căn tám tấc!

Vương Bảo Nhạc nói rất nhanh, ý tứ cũng mạch lạc rõ ràng, chưởng viện nghe xong thì gật đầu, biết rõ Vương Bảo Nhạc đã có nghiên cứu cho nên ông trầm ngâm một lúc rồi mới nói.

- Vương Bảo Nhạc, ngươi phải biết rằng lai lịch của Chân Tức đến từ những mảnh vỡ rơi ra từ thanh cổ kiếm bằng đồng xanh kia... Mà sở dĩ đạo viện Phiêu Miểu chúng ta có thể trở thành một thành viên của liên minh bốn đạo viện cũng là vì 38 năm truóc, đạo viện Phiêu Miểu ta đã bỏ ra một cái giá cực lớn để lấy được một số mảnh vỡ!

- Những công pháp, tư liệu và tin tức ghi lại trong những mảnh vỡ đó chính là gốc rễ của đạo viện Phiêu Miểu chúng ta, đồng thời Chân Tức ẩn chứa bên đó cũng tạo thành trọng điểm bí cảnh của riêng đạo viện Phiêu Miểu!

- Bí cảnh riêng của đạo viện Phiêu Miểu chúng ta chỉ chuẩn bị riêng cho những học sinh bình thường, bởi vì những mảnh vỡ kia thì vẫn quá nhỏ, chân tức trên sáu tấc lại càng hiếm hơn...

Nói tới đây, chưởng viện lại nhìn Vương Bảo Nhạc một cái.

- Vương Bảo Nhạc, ngươi có biết mảnh vỡ lớn nhất được phát hiện ra đang ở đâu không...

Vương Bảo Nhạc lập tức nhận ra chưởng viện đây là đang định tiết lộ một số bí mật cho mình nghe, nên ra vẻ nghiêm túc lắng nghe.

- Mảnh vỡ lớn nhất được các thế lực khắp nơi thống nhất đặt tên là quê hương linh tức!

- Nó nằm trong một sa mạc mênh mông ở phía tây nam của liên bang, diện tích của nó ngang ngửa với một nửa thành Phiêu Miểu này!

Giọng nói của chưởng viện vang vọng, trong mắt lóe sáng.

- Lớn như vậy sao?!

Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, hít sâu một hơi.

- Lúc trước xung quanh mảnh vỡ này đã xảy ra rất nhiều trận đại chiến sinh tử vì tranh giành mảnh vỡ này. Dù là tập đoàn Tam Nguyệt được mệnh danh là nhiều tài nguyên nhất, hay hai đại tông môn như Tinh Hà Lạc Nhật tông vẫn luôn lấy tiêu chí hướng với cổ đại và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông, thậm chí cả thiên tộc Ngũ Thế đã truyền thừa hơn ngàn năm, còn có nghị viện liên bang và bốn đạo viện lớn của chúng ta đã điên cuồng tranh đấu với nhau!

- Cuối cùng vẫn bị bốn đạo viện lớn liên thủ chiếm được, có điều mảnh vỡ này quá lớn, lại có từ trường khá quỷ dị cho nên không thể nào chuyển đi được, chỉ có thể để nguyên ở đó, nhưng từ khi bốn đạo viện lớn chiếm được và khống chế đến nay thì không ai cướp được.

- Nơi các ngươi sắp sửa đến chính là quê hương linh tức này!

Vẻ mặt của chưởng viện mang theo vẻ tự hào.

Vương Bảo Nhạc cũng giật mình, những tin tức này không hề có trong phần tài liệu mà lúc trước chưởng viện đã đưa, đây cũng là lần đầu tiên hắn ngeh nói tới. Đồng thời tuy hắn biết đạo viện rất mạnh, nhưng đến tận lúc này hắn mới có nhận thức sâu sắc hơn về thực lực của đạo viện.

- Quê hương linh tức này có rất nhiều linh căn Chân Tức, nhưng bởi vì từ trường ở đó vô cùng cổ quái cho nên đám linh căn Chân Tức này không thể nào tản ra ngoài được, nhưng đồng thời người bên ngaoì cũng rất khó đi vào, chỉ có cách vài năm thì mới có một lần trở nên suy yếu

Chưởng viện dừng lại một túc, đợi Vương Bảo Nhạc tiêu hóa hết những lời mình nói xong thì mới tiếp tục mở miệng.

- Lúc này tuy có thể đi vào, dù nó ở trong thời kỳ suy yếu, nhưng bên trong vẫn có lực bài xích tồn tại, đè bẹp tất cả những người đã đạt tới Chân Tức, cho nên Chân Tức cảnh không thể vào được, cho dù trở thành Chân Tức ở bên trong thì cũng sẽ bị bắn ra, nhưng dựa theo linh căn khác nhau thì thời gian ở lại dài ngắn cũng sẽ khác nhau, người cao lắm có thể ở lại được chừng một nén nhang.

- Cũng vì vậy cho nên trận tranh đoạt năm đó tiến hành ở bên ngoài, bên trong vẫn được giữ vẹn nguyên.

- Nên mỗi lần bí cảnh mở ra thì thực ra cũng là một đợt thăm dò của bốn đạo viện lớn, số học sinh được cho vào đó, ngoại trừ bản thân lấy được Chân Tức ra thì còn có trách nhiệm tìm kiếm công pháp, pháp bảo, tài liệu và những tin tức ở bên trong đó cho đạo viện của mình.

Chưởng viện nói tới đây thì nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, ánh mắt thăm thẳm lại có vẻ kỳ vọng mãnh liệt.

- Sau khi ngươi trở thành linh căn tám tấc thì có thể ở lại một nén nhang, có thể tìm được nhiều vật có giá trị hơn cho đạo viện!

Vương Bảo Nhạc nghe thấy thế thì hít sâu một hơi, không thấy bất ngờ gì nhiều, đạo viện mở ra bí cảnh như thế thì có vụ trao đổi với nhiệm vụ này cũng là chuyện thường. Vậy nên hắn nghiêm túc gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có thắc mắc khác không sao hiểu nổi, nên hắn nhìn chưởng viện rồi hỏi.

- Chưởng viện, Chân Tức là linh căn, Chân Tức đến từ mảnh vỡ của thanh kiếm kia, nhưng... bản thân Chân Tức xuất hiện kiểu gì, tại sao có thể khiến phàm nhân giành được thì sẽ thành tu sĩ chứ?

Nghe xong vấn đề của Vương Bảo Nhạc thì chưởng viện im lặng không nói gì, Vương Bảo Nhạc cũng không hối mà chỉ im lặng chờ đợi. Hồi lâu sau chưởng viện mới ngẩng đầu lên, ánh mắt như nhìn xuyên qua trần nhà, nhìn vầng kiếm dương trên bầu trời, giọng cũng khàn đi, giống như mang chút tang thương.

- Nghi vấn này không chỉ có ngươi, năm đó lão phu cũng từng nghi hoặc, thậm chí mỗi tu sĩ đều thắc mắc về nó, mãi đến mấy năm trước... Tổng thống liên bang nhiệm kỳ trước, cũng chính là thái thượng trưởng lão duy nhất của đạo viện Phiêu Miểu chúng ta đã có được một suy đoán trong lúc đang ngộ đạo với kiếm dương.

- Có đúng hay không thì chẳng ai biết được, ta nói sơ cho ngươi nghe thử vậy...

Chưởng viện khoan thai mở lời, Vương Bảo Nhạc cũng nghiêm mặt lắng nghe.




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất