Tam Trọng Tuyết

Chương 10:

Chương 10:
Đêm đen như mực, ánh trăng tựa nước.
Nha hoàn dẫn ta và Phẩm Tương đi qua sân vườn, hướng tới nơi ở của lão phu nhân.
Xung quanh một màu tối đen, chỉ có chiếc đèn lồng trên tay nha hoàn phát ra ánh sáng mờ mờ.
Ta khẽ kéo nhẹ ống tay áo của Phẩm Tương, dùng ánh mắt ra hiệu: Phẩm Tương, ngươi nghĩ sao?
Phẩm Tương mím môi, liếc mắt về phía nha hoàn dẫn đường, rồi khẽ lắc đầu với ta.
Ta hiểu ý, không để lộ dấu vết mà chậm rãi bước chân lại.
Phẩm Tương ghé sát lại, dùng giọng nói chỉ hai chúng ta có thể nghe thấy, "Trước đây, ta chưa từng gặp qua lão phu nhân."
Trong bóng tối, cơn gió lạnh thổi vào gương mặt của Phẩm Tương, đôi mắt nàng sáng lạ thường, sự nghi hoặc trong ánh nhìn không giấu được.
Ta khẽ nhướng mày, giấu bàn tay lạnh lẽo vào trong tay áo.
Xem ra lần này, mọi thứ đều khác rồi.
Kể từ khi xuyên đến đây, ta đã vô tình hay cố ý hỏi thăm các nha hoàn trong phủ về triều đại hiện tại mà ta đang sống.
Đại Đoan, bờ cõi rộng lớn, phong tục phóng khoáng, nam nữ đều có thể đến trường, học sĩ thi nhân xuất hiện không ngừng. Có thể nói, quốc gia này cực kỳ coi trọng văn nhân, trong triều đình cũng đa phần là quan văn.
Còn quốc gia của Phẩm Tương – Đại Hạ, thì hoàn toàn trái ngược với Đại Đoan. Đại Hạ vốn là một quốc gia nhỏ bé, nhưng nhờ sở hữu quân đội tinh nhuệ, liên tục chiến đấu, các chiến binh dũng mãnh không ngừng mở rộng lãnh thổ, cho đến khi có thể sánh ngang với Đại Đoan.
Từ đó, hai nước Nam Bắc đối lập, không xâm phạm lẫn nhau, duy trì sự bình yên bề ngoài.
Một quốc gia coi trọng văn chương thì không có gì đáng trách, nhưng nếu bỏ quên việc huấn luyện và bồi dưỡng võ tướng cùng quân đội, thì một khi chiến tranh xảy ra, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Hai mươi năm trước, Đại Hạ phát động chiến tranh, toan nuốt chửng Đại Đoan. Quân sự của Đại Đoan vốn đã không địch lại Đại Hạ, lần tấn công bất ngờ này càng khiến Đại Đoan trở tay không kịp, đại quân liên tiếp rút lui.
Ngay lúc đó, một người xuất hiện.
Hắn vốn là một phó thống lĩnh trong quân đội, không ai biết hắn từ đâu tới, nhưng người này lại có tài lược quân sự trăm năm hiếm thấy, điều binh khiển tướng như thần.
Trong một trận chiến, hắn dựa vào sức một mình, đơn thương độc mã lao vào doanh trại địch, chém đầu tướng lĩnh của đối phương, khiến địch mất đi thủ lĩnh, quân tâm tan rã. Hắn lập tức nổi danh sau một trận đánh.
Từ khi hắn xuất hiện, quân đội Đại Đoan thắng liên tiếp, tiêu diệt hàng triệu quân địch, trăm trận trăm thắng, chưa từng thất bại.
Cuối cùng, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, Đại Hạ đã đầu hàng.
Và người đó, dựa vào chiến công hiển hách, trở thành vị Vương gia dị tính đầu tiên và duy nhất của Đại Đoan.
Người đó chính là Trấn Bắc Vương, chiến thần trong truyền thuyết của Đại Đoan.
Cũng là phụ thân của Hoài Cẩn.
Mười năm trước, Trấn Bắc Vương trong một lần dẹp loạn giặc cướp đã bị mai phục bất ngờ, lấy thân tuẫn quốc.
“Ngươi chính là... Vương phi của Cẩn nhi?”
Giọng nói nhẹ nhàng, không chút gợn sóng kéo suy nghĩ của ta trở lại.
Ta định thần lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên ghế cao, một phụ nhân đang ngồi nghiêm chỉnh. Nàng khoảng bốn mươi tuổi, nhưng được chăm sóc rất tốt, làn da trắng trẻo mịn màng, mái tóc đen búi gọn thành một búi tóc đoan trang, trán không một sợi tóc thừa rũ xuống, cả người toát lên vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Ta chớp mắt, gật đầu đáp, "Hồi lão phu nhân, đúng vậy."
Trong phòng lập tức rơi vào yên lặng.
Ta cúi đầu, cảm nhận ánh nhìn sắc bén đang khóa chặt trên người mình.
Khi ta sắp cảm thấy khó chịu vì bị nhìn chằm chằm, ánh mắt cháy bỏng ấy cuối cùng cũng biến mất.
Tiếng nói vang lên từ phía trên đầu, “Ngươi vất vả rồi.”
Ta khẽ giật mình, ngước mắt nhìn lão phu nhân.
“Cẩn nhi từ nhỏ đã tùy hứng, đối với người khác thường không thân cận.” Lão phu nhân như thể thở dài một tiếng, “Lần này chỉ hôn, hắn... thôi vậy.”
“Vết thương trên trán đã khỏi chưa?” Ánh mắt lão phu nhân chứa đựng sự quan tâm.
“Đa tạ lão phu nhân quan tâm, vết thương sớm đã khỏi rồi.” Ta cong môi cười, “Đều nhờ có Hoài Du đưa thuốc đến, nếu không cũng sẽ không lành nhanh như vậy.”
Nghe vậy, giọng điệu của lão phu nhân đột ngột thay đổi, trở nên có vài phần nghiêm khắc, “Đây đều là việc hắn nên làm!”
“Nếu không phải hắn trêu ngươi, sao ngươi lại va vào hòn giả sơn?”
Dường như lão phu nhân thực sự nổi giận, đáy mắt lộ rõ sự tức giận không che giấu, ngực hơi phập phồng.
Đến cuối cùng, nàng thậm chí còn vỗ bàn.
“Hoài Du, còn không mau ra đây xin lỗi Vương phi của con!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất