Chương 10:
Trên đường về, tôi đã khóc đỏ cả mắt.
Tôi không dám nghĩ, tôi vẫn luôn là quân cờ của bà.
Và bây giờ, người chơi cờ xuất chúng ấy đã hoàn thành nước đi cuối cùng, phân định thắng thua, cũng là phân định sống chết.
Tôi thở hổn hển chạy về nhà.
Trong nhà tối om.
Bà ngồi ngay chính giữa, xung quanh tỏa ra khí chất của một người bề trên.
Bà mặc chiếc áo khoác đen từng mặc trong đám cưới với ông, trên người đeo những món trang sức lộng lẫy.
Thấy tôi, bà không còn vẻ hiền từ như ngày thường mà chỉ cười nhạt.
“Hoa Nhi.”
Tôi lờ đi, bước lên một bước, giọng run run.
“Bà ơi, chúng ta phải đi thôi.”
Mắt bà hoe đỏ, cười rồi lắc đầu.
“Bà không đi nữa đâu.
“Đủ rồi, con.
“Cảm ơn con đã làm nhiều điều như vậy, để cuối cùng bà có thể tự tay kết thúc đoạn ân oán này.”
Nước mắt làm ướt đẫm đôi mắt tôi.
“Bà ơi, đi đi mà, cháu xin bà đấy.”
Bà từ từ đứng dậy, dịu dàng kéo tôi lên, rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.
“Bà à, đã là người của thế kỷ trước rồi.
“Thế giới mới này, không có chỗ cho bà đâu.
“Hoa Nhi, đứa cháu gái ngoan của bà, điều tự hào nhất trong cuộc đời bà chính là có một đứa cháu như con, đi đi, đi mau lên!”
Nghe thấy tiếng nước lũ cuồn cuộn ngoài cửa sổ, bà không thể giữ được bình tĩnh nữa, dùng sức đẩy tôi một cái.
Tôi nhắm chặt mắt, trên mặt tràn đầy đau khổ.
“Tạm biệt, bà ơi.
“Cuối cùng, cháu xin bà hãy gọi một cuộc điện thoại, để cháu được nghe giọng bà lần cuối.”
Bà khóc rồi đồng ý.
Tôi bọc điện thoại trong áo, chạy điên cuồng về phía biệt thự trong mưa bão.
Điều đã được dự đoán trước, sẽ sớm xảy ra thôi.