Tận Thế: Bắt Đầu Giúp Bạn Cùng Thuê Phòng Chiếu Cố Bạn Gái

Chương 18: Học vũ đạo

Chương 18: Học vũ đạo
Hàn Dương đem Zombie chó thi hạch chôn ở trồng Âm Thi Thảo trong chậu.
Xanh biếc phiến lá khẽ đung đưa, phảng phất là đang biểu đạt sự vui vẻ.
"Đây là cái gì thực vật vậy? Nó đang phát sáng kìa, thật thần kỳ!"
Nam Nam lúc này mới nhìn thấy Âm Thi Thảo, hiếu kỳ bưng bát đũa, một bên ăn một bên hỏi.
"Âm Thi Thảo, về công dụng cụ thể thì sau này ngươi sẽ biết!"
Hàn Dương đem Âm Thi Thảo cất kỹ, rồi quay sang nói với Trần Phương:
"Ta đã loại bỏ hết mọi nguy hiểm trong tòa nhà này rồi, chỉ cần không ra khỏi đây thì chúng ta sẽ an toàn."
"Chờ Nam Nam ăn uống xong xuôi, nghỉ ngơi một lát, buổi chiều chúng ta sẽ cùng nhau chuyển hết những vật tư hữu dụng dưới lầu lên đây!"
"Nam Nam... Con định lên đây ở cùng chúng ta hay là ở lại lầu bốn một mình?"
Nam Nam không chút suy nghĩ liền đáp: "Con vẫn sẽ ở lại lầu bốn một mình ạ!"
"Con một mình không sợ sao?"
Không hiểu sao, nghe Nam Nam nói vậy, Trần Phương cảm thấy trong lòng có một niềm vui khó tả.
Nhưng nàng lại vô cùng bội phục Nam Nam vì dám một mình sinh sống!
"Con không sợ! Có Toa Toa ở cùng con đây, à, còn có cả tiểu Hoàng nữa!"
Nam Nam vỗ ngực, bộ ngực khẽ rung động, khiến Hàn Dương không khỏi nhìn thêm vài lần.
"Toa Toa? Tiểu Hoàng?"
"Là bạn cùng phòng của con, tuy đã biến thành Zombie nhưng đã được Hàn đại ca khống chế rồi ạ. Tiểu Hoàng là một chú chó đất chúng con nhặt được ở lầu ba..."
Nam Nam líu lo kể lại những gì đã xảy ra ở tầng dưới, và cả việc hai người thức tỉnh năng lực nữa.
"Thức tỉnh năng lực à..."
Trần Phương vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ, đồng thời, thứ gì đó trong lòng nàng bắt đầu lay động!
...
Khoảng 3 giờ chiều, ba người sau khi nghỉ ngơi tốt bắt đầu tiến hành công việc khuân vác lên lầu.
Trần Phương không phải là Giác Tỉnh giả, sức lực và khả năng phục hồi của nàng kém hơn nhiều, chỉ di chuyển mấy chuyến đã mệt đến thở hồng hộc.
Nàng không nói một lời, cắn răng kiên trì!
Hàn Dương dứt khoát bảo nàng vào trong phòng mà hắn và Nam Nam đã từng thu thập để tiếp tục tìm kiếm, bổ sung những thứ còn thiếu sót!
Không ngờ, thật sự tìm được không ít đồ tốt.
Tất nhiên, có những thứ Hàn Dương không cần đến, nhưng lại vô cùng quan trọng đối với phụ nữ, ví dụ như băng vệ sinh...
"A ô!"
Khi đang khuân đồ lên lầu ba, một chú chó đất gầy trơ cả xương đã thu hút sự chú ý của Trần Phương.
Nó nhìn thấy Nam Nam, lập tức bước tập tễnh chạy tới, cái đuôi xoay tít như chong chóng, quấn lấy Nam Nam cọ qua cọ lại.
"A...! Tiểu Hoàng không sao rồi!"
Nam Nam ôm nó lên, vô cùng vui vẻ.
Chú chó đất này vốn là của gia đình ở lầu ba.
Ngôi nhà đó không có ai, chú chó đất này đã đói mấy ngày, Nam Nam phát hiện ra nó liền tìm chút sữa cho nó uống.
Bây giờ nó đã đỡ hơn rồi.
"Lúc nãy nó ăn không nhiều, có lẽ là lại đói rồi! Cho nó ăn thêm chút thức ăn lỏng nữa, đừng cho nó ăn quá mạnh kẻo đau bụng!"
Hàn Dương tiện thể gieo xuống ý thức hạt giống cho nó.
Nam Nam muốn nuôi nó thì phải đề phòng khả năng nó biến thành Zombie.
Nếu thật sự biến thành Zombie, thì lại có thêm một con Zombie chó nữa rồi!
Hàn Dương cười hắc hắc, khiến tiểu chó đất sợ hãi chôn mình vào ngực Nam Nam, làm Hàn Dương có chút ghen tị.
Thậm chí còn không sợ bị ngạt thở!
Hàn Dương nghĩ linh tinh một câu.
Bận rộn đến năm giờ, cuối cùng cũng chuyển hết đồ đạc lên.
Sau khi nghỉ ngơi qua loa, Trần Phương bắt đầu sắp xếp vật tư, tiến hành phân loại.
Một đống lớn đồ vật này phần lớn được chất đống ở phòng ăn và phòng bếp, như hủ tiếu dầu, một ít rau khô và rau củ quả.
Một phần nhỏ thì đặt ở phòng ngủ của Hàn Dương, như rượu, đồ uống, đồ ăn vặt, mì ăn liền, v.v.
Sau khi nàng đại khái điểm xong, lại lấy ra một ít không dễ bị hư hỏng để bắt đầu nấu cơm.
Bên kia, Hàn Dương và Nam Nam cũng không rảnh rỗi, hắn bắt đầu dạy Nam Nam Long Tượng Rèn Thể thuật.
"Long Tượng Rèn Thể thuật? Đó là cái gì vậy?"
Nam Nam lúc này chỉ muốn chờ ăn cơm, tuyệt đối không muốn vận động.
"Là một bộ Rèn Thể thuật có thể nhanh chóng tăng cường tố chất thân thể cho Giác Tỉnh giả, người bình thường cũng có hiệu quả, chỉ là không rõ ràng bằng."
Ngay lúc nhặt rau, Trần Phương mơ hồ nghe thấy, lập tức hiểu ra, trách không được Hàn Dương có sức lực tăng trưởng nhanh như vậy...
"Có thể có sức lực lớn như Hàn đại ca không ạ?"
Nam Nam hai mắt sáng rực lên.
"Không hẳn... Thế này nhé, ta sẽ diễn luyện trước cho con hai tổ động tác đầu tiên, con xem thử!"
Hàn Dương đi đến khoảng trống trong phòng khách, động tác mạnh mẽ đánh hai bộ động tác.
Nam Nam chăm chú nhìn xem, thỉnh thoảng lại khoa tay theo ở bên cạnh.
Sau khi Hàn Dương đánh xong, Nam Nam vẫn chưa thỏa mãn, trí nhớ lại những động tác vừa rồi.
"Nam Nam con tự mình luyện thử xem nào, chỗ nào không đúng ta sẽ chỉ cho con!"
"Vâng ạ, Hàn đại ca!"
Nam Nam đứng vào vị trí vừa rồi của Hàn Dương, bắt đầu nhớ lại động tác, rất nhanh, nàng đã bắt đầu cử động.
Hàn Dương lập tức kinh ngạc!
Không phải Nam Nam làm không tốt, mà là làm quá giống!
Từ giơ tay nhấc chân, xoay chuyển dịch chuyển, không thể nói là không có sai sót, nhưng cũng không có nhiều lỗ hổng.
Chỉ là có chút phương thức hít thở không đúng, một vài góc độ phát lực còn thiếu một chút ý tứ.
"Giỏi quá nha, Nam Nam, nhìn một lần là có thể học được đến trình độ này!"
Hàn Dương thậm chí còn có chút ghen tị!
"Cũng thường thôi ạ, lúc chúng con học vũ đạo thường xuyên phải nhớ động tác, nên có chút kinh nghiệm ạ!"
Nam Nam cười hì hì.
"Nam Nam học vũ đạo sao? Trách không được..."
Hàn Dương cảm thấy thoải mái.
"Được rồi, con luyện tập lại một lần nữa, ta sẽ chỉ cho con những chỗ còn vấn đề!"
Nếu là bạn gái, Hàn Dương sẽ không khách khí, chỗ nào cần sờ thì sẽ sờ.
Còn thỉnh thoảng ở trong lòng cảm thán!
"Không hổ là học vũ đạo... Thân thể này dẻo dai... Nếu như lên giường..."
Nam Nam cũng không để ý, rất nghiêm túc sửa đổi động tác của mình.
Chờ hai tổ động tác đầu tiên thuần thục, Trần Phương cũng đã nấu xong cơm.
"Sao con cảm thấy luyện cái này lại đói nhanh vậy ạ!"
Nam Nam nhìn thấy thức ăn là hết hứng luyện tập.
"Con nha! Đúng là một kẻ tham ăn!"
"Không có cách nào đâu ạ, con đói thật mà!"
Hai người nói nói cười cười ngồi vào bàn ăn.
Mặt trời lặn về phía tây, một ngày nữa lại sắp trôi qua.
Mượn ánh chiều tà, ba người vui vẻ ăn xong bữa tối.
"Ngô ~ Ngon quá, no bụng rồi nha!"
Nam Nam dựa vào ghế, vươn một cái lưng mỏi dài.
Theo động tác của nàng, phần ngực trở nên vô cùng nổi bật.
Nhìn Hàn Dương mắt đều thẳng tắp.
Hôm nay ăn ta ba bữa cơm rồi, có phải nên để Nam Nam thực hiện một chút nghĩa vụ bạn gái không?
Thế là ho một tiếng nói: "Nam Nam a, đêm nay..."
Chưa nói dứt lời, Nam Nam đột nhiên nắm chặt một tay, đập vào lòng bàn tay còn lại.
"A...! Con quên mất còn có tiểu Hoàng chưa ăn cơm ạ! Hàn đại ca, con về nhà trước đi cho tiểu Hoàng ăn đã, ngày mai con lại đến!"
Nam Nam nói xong, với tốc độ sét đánh không kịp bị tai, loảng xoảng chạy xuống lầu.
"Phốc phốc!"
Trần Phương bên cạnh nhịn không được cười!
Bởi vì cái gọi là nụ cười xinh đẹp, quyến rũ lan tràn!
Toàn bộ căn phòng dường như bừng sáng lên!
Hàn Dương hai mắt tỏa sáng!
Đi một cái, cái này còn chưa có một cái mà!
Hàn Dương nhìn chằm chằm lúm đồng tiền gần trong gang tấc, nói không đứng đắn: "Phương Phương a, hiện tại cũng ăn xong rồi, nghỉ ngơi tốt rồi, hay là ta dạy cho ngươi tổ động tác thứ hai của Long Tượng Rèn Thể thuật đi!"
Hàn Dương chỉ muốn trêu chọc nàng một chút vì vừa rồi nàng cười nhạo, vốn không trông cậy vào nàng đồng ý.
Lại không ngờ rằng Trần Phương chỉ do dự một chút, lập tức đáp lại: "Tốt!"
"Ừm?"
Hàn Dương nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã tối rồi, trong phòng tuy không tối hẳn nhưng cũng âm u, không thể nhìn rõ vật thể quá xa.
Với độ sáng như vậy thì không dạy được người, Hàn Dương hiểu, Trần Phương cũng tự nhiên hiểu.
Nhưng nàng hết lần này tới lần khác lại đáp ứng!
Chẳng lẽ...
Hàn Dương cẩn thận nhìn chằm chằm Trần Phương, phát hiện khóe môi nàng khẽ cắn, trong mắt ngập nước, không dám nhìn thẳng Hàn Dương.
Tựa hồ có chút xấu hổ, lại tựa hồ đang ám chỉ điều gì đó.....

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất