Tận Thế Buông Xuống Không Cần Hoảng, Trước Độn Lương Thực Sau Độn Thương

Chương 06: Ghi âm chính xác dùng pháp (1)

Chương 06: Ghi âm chính xác dùng pháp (1)
Trong tận thế, điều gì là quan trọng nhất?
Đương nhiên là vật tư!
Nhưng ngoài vật tư, cũng cần vũ khí. Ở tận thế sơ kỳ, kẻ địch lớn nhất của nhân loại không phải tang thi, mà là đồng loại.
Một người không có biện pháp phòng thân thì không thể sống sót.
Trước tích trữ lương thực, sau tích trữ vũ khí, cả hai đều không thể thiếu!
Khương Vưu cẩn thận ghi chép từng hàng trên cuốn sổ.
Đầu tiên là đồ ăn.
Các loại gạo, bột mì, bắp, tinh bột, mì ăn liền, bánh mì, bánh bao…
Gia vị gồm dầu, muối, tương, dấm và các loại tương đậu, tương cà, tương hột, tương nành, tương ngọt, tương trộn cơm, tương ớt…
Kế đến là bột ngọt, hương liệu, ớt và đồ hộp ăn liền.
Thực phẩm giàu calo có thể nhanh chóng khôi phục thể lực là không thể thiếu.
Cho nên cần các loại chocolate, bánh kẹo, Snickers…
Nếu có điều kiện, đồ ăn vặt cũng không thể thiếu: bún ốc, chân vịt hầm, que cay, cánh gà ngâm tiêu, chân giò, mì tôm sống, bánh quy, bánh gato, các loại đồ uống có ga…
Giảm béo ư?
Kệ nó đi!
Nhiều calo đồng nghĩa với nhiều năng lượng!
Dược phẩm cũng rất cần thiết, thứ thiếu nhất sau tận thế chính là thuốc men, các loại thuốc kháng sinh, thuốc tiêu viêm, thuốc cầm máu, thuốc cảm…
Quần áo bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, tất, quần, giày.
Đặc biệt là quần áo mùa đông!
Trời nóng có thể mặc ít đi, nhưng trời lạnh mà không đủ quần áo thì có thể chết cóng!
Các loại đồ dùng hàng ngày, ví dụ như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội đầu, sữa tắm, xà phòng, giấy vệ sinh, băng vệ sinh, tampon…
Trong tận thế, phụ nữ khó sống sót hơn đàn ông. Mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt, mùi máu sẽ thu hút tang thi, cơ bản là không trốn thoát được.
Bởi vậy, tampon có lẽ tốt hơn băng vệ sinh.
Khi đào thoát, chạy trốn hay vận động mạnh, tampon không dễ bị rò rỉ và hầu như không có mùi máu.
Nhưng trong một số trường hợp, băng vệ sinh có thể dùng để băng bó vết thương, chống nước và kháng khuẩn, cũng cần chuẩn bị một ít.
Về vũ khí, cần mua một số loại vũ khí lạnh có tính sát thương cao.
Ví dụ như dao hoặc cung nỏ.
Còn về vũ khí nóng, hiện tại tài chính của nàng không nhiều, cũng không có đường dây, trước mắt không tính đến.
Hiện tại cậu mợ đã chuyển đi, trong nhà chỉ còn lại một mình nàng.
Khương Vưu lấy từ trong tủ lạnh một miếng bánh gato ăn dở, vừa ăn vừa tiếp tục ghi chép những vật tư cần tích trữ.
Thỉnh thoảng nàng lại lên mạng tìm kiếm, hoàn thiện danh sách mua sắm của mình.
Cứ như vậy một đêm trôi qua, mà nàng hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.
Giữa trưa ngày hôm sau, cậu của nàng đã vội vã mang đến bốn trăm vạn tiền sính lễ, cùng với một tờ giấy cam kết.
Giấy cam kết ghi rõ nàng đã nhận lễ hỏi của Vương gia, nếu đổi ý sẽ phải trả lại gấp đôi.
Khương Vưu không chớp mắt ký tên.
Lý Thiên Minh thấy nàng dứt khoát như vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời đi.
Vẻ áy náy trên mặt ông ta suýt nữa thì không diễn nổi.
Ngay khi Lý Thiên Minh vừa đi, Khương Vưu lập tức tìm môi giới để bán căn nhà của mình.
Giữa trưa hè là thời điểm nắng gắt nhất.
Trên đường phố hầu như không thấy người qua lại.
Trong một văn phòng môi giới nhà đất, vài người mặc đồng phục đang tận hưởng không khí mát lạnh và thoải mái trò chuyện.
Khương Vưu đẩy cửa bước vào, những người khác thấy một cô gái trẻ tuổi thì không mấy hứng thú, vẫn tiếp tục tán gẫu.
Một chàng trai trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi vội vàng tiến lên phía trước.
"Cô em muốn tìm xem loại nhà nào ạ?
Muốn mua, bán hay thuê?
Ở đây chúng tôi mới có một khu chung cư, cách trạm tàu điện ngầm chỉ năm trăm mét, đi làm rất tiện, rất phù hợp với người trẻ tuổi…"
Người môi giới cho rằng nàng đến mua nhà.
Anh ta là người mới, được một tiền bối dặn dò rằng:
Đừng xem thường bất kỳ khách hàng nào đến, bất kể họ mặc gì, tuổi tác ra sao.
Ở thành phố A này, biết đâu giây trước bạn còn nghĩ đó là một ông lão quét đường, giây sau ông ta đã có thể lấy ra một chùm chìa khóa đi thu tiền thuê nhà.
Hoặc có thể người ăn mặc bảnh bao xinh đẹp lại là người sống "tháng nào hết tháng đó".
"Tôi đến để bán nhà."
Khương Vưu lấy ra thông tin căn nhà đã chuẩn bị sẵn.
Người môi giới thấy vậy liền vội vàng gật đầu cười: "Vâng vâng, tôi nhất định sẽ giúp cô bán được với giá tốt nhất!"
"Khu Kim Cảng, tầng ba, diện tích 140 mét vuông, bốn phòng ngủ, hai phòng khách, đây là một vài hình ảnh và bản vẽ căn nhà.
Tôi cần bán gấp, yêu cầu đặt cọc, giá cả có thể thấp hơn thị trường ba mươi vạn!"
Nếu vay ngân hàng, từ lúc làm thủ tục đến khi được duyệt mất khoảng hơn một tháng, lúc đó thì quá muộn.
Nàng thà bán rẻ một chút.
Người môi giới cười tươi rói bưng ra một ly trà cúc.
"Cô cứ ngồi uống trà trước đi, tôi xem qua thông tin đã. Bên tôi vừa hay có mấy khách hàng muốn mua nhà ở khu này."
"Khu Kim Cảng ở ngay trung tâm thành phố, tuy là khu cũ nhưng diện tích lớn.
Một căn nhà rộng hơn 140 mét vuông ở khu này có giá khoảng bảy trăm đến bảy trăm năm mươi vạn.
Mấy hôm trước, ở khu đó vừa có một căn diện tích tương tự giao dịch thành công.
Chính là do tôi bán, giá là bảy trăm ba mươi vạn.
Nhưng nội thất căn đó khá tốt, còn căn của cô, nói thật là đã cũ rồi.
Người mua có lẽ sẽ phải sửa sang lại.
Cho nên, nếu cô bán gấp, lại còn yêu cầu đặt cọc thì giá có lẽ sẽ còn bị ép xuống. Giá giao dịch có thể thấp hơn một, hai chục vạn."
"Nhưng mà, bán nhà là chuyện lớn, hay là cô về nhà bàn bạc lại với gia đình?"
Người môi giới nhìn cô gái trước mặt, rõ ràng chưa đến hai mươi tuổi, có chút lo lắng hỏi.
Khương Vưu gật đầu, "Tôi có thể tự quyết định, sổ đỏ căn nhà này đứng tên tôi."
Người môi giới vội vàng liên hệ với vài khách hàng để xem nhà.
Chiều hôm đó, căn nhà được giao dịch thành công với giá bảy trăm vạn, đã nhận tiền đặt cọc.
Hẹn một ngày sau sẽ dọn đi.
...
Buổi tối, khi Lý Ánh Nguyệt tan buổi họp lớp, chuẩn bị về nhà thì đột nhiên nhận được điện thoại.
Trong điện thoại, mẹ cô nói địa chỉ nhà mới và bảo cả nhà đã chuyển đi.
Những chuyện khác không tiện nói qua điện thoại.
Lý Ánh Nguyệt còn tưởng nhà đã mua nhà mới, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng.
Bạn trai Trần Lục tò mò hỏi:
"Nguyệt Nguyệt, sao em vui thế, có chuyện gì à? Mà chuyện kết hôn anh nói lần trước thế nào rồi? Em đã bàn với mẹ chưa?"
Lý Ánh Nguyệt khẽ cười một tiếng.
"Mẹ em vừa gọi điện bảo cả nhà mình chuyển nhà. Chắc chắn là họ mua nhà mới rồi!
Xem ra việc ép Khương Vưu gả cho người ta đã thành công! Ông Vương kia quả nhiên có tiền!"
Cô quay sang dịu dàng nói với Trần Lục: "Anh đừng lo lắng, hoàn cảnh nhà anh em biết. Em ở bên anh là vì anh tốt với em, em đâu phải loại con gái thực dụng!
Em biết nhà anh nghèo, chuyện anh nói trước kia em sẽ về nói với mẹ, tay bà ấy cũng phải có vài chục vạn tiền tiết kiệm.
Em sẽ lấy ra đặt cọc, rồi vay thêm để sửa sang lại, mẹ anh không khỏe không sao, mẹ em khỏe mà!
Sau này mua nhà gần nhà em một chút, mẹ em còn có thể giúp đỡ chăm sóc dì, dù sao bà ấy cũng rảnh.
Mẹ em nấu ăn ngon lắm, đến lúc đó anh sẽ biết!"
Mắt Trần Lục sáng lên, lập tức áy náy nói: "Xin lỗi em Nguyệt Nguyệt, tất cả tại nhà anh nghèo. Nhưng em yên tâm, anh sẽ cố gắng, sau này mua biệt thự, mua túi xách cho em, để em có cuộc sống tốt đẹp!
Nhưng tiền mua nhà là do nhà em bỏ ra, anh ngại không muốn đứng tên.
Mà nếu không có tên anh, mẹ anh chắc chắn sẽ cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu…"
"Anh nghĩ gì vậy? Nếu là nhà của hai đứa mình thì đương nhiên là phải đứng tên cả hai rồi, em có phải người tính toán chi li đâu?"
"Nguyệt Nguyệt, em tốt thật!"
Sau khi chia tay bạn trai, Lý Ánh Nguyệt vẫn chìm đắm trong niềm hạnh phúc.
Nhưng khi đến địa chỉ khu "nhà mới", cô ta ngớ người…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất