Chương 21: Trần Trọng, cái chết
Tần Tuấn châm chọc nhìn Trần Trọng, chỉ thấy vừa buồn cười vừa nực cười.
Trần Trọng lại còn định dùng mạng của Tô Nhã để uy hiếp hắn?
Nếu người Trần Trọng khống chế là Tạ Hàm, có lẽ Tần Tuấn còn phải đắn đo một giây.
Nhưng là Tô Nhã... Tần Tuấn trong lòng tuyệt nhiên không hề do dự một giây nào!
Đúng, Tần Tuấn có chút để ý đến Tô Nhã, xem cô ta như một món đồ chơi có giá trị lợi dụng.
Nhưng đồ chơi dù có giá trị lợi dụng... thì vẫn chỉ là đồ chơi!
Trước SSS cấp thiên phú hạt giống, Tần Tuấn chẳng cần kiêng dè ai.
Tô Nhã, chết thì cũng chết thôi.
Có hề gì!
Tô Nhã tái mét mặt mày. Cô ta tuy đã thức tỉnh dị năng, lại còn là B cấp dị năng – tâm linh khảo vấn.
Nhưng hiện tại, cô ta không thể hoàn toàn sử dụng dị năng, cùng lắm chỉ có thể ảnh hưởng tâm tình người khác đôi chút.
F cấp thiên phú được cái là có thể tạo ra sức chiến đấu ngay lập tức, dù lợi thế này chỉ kéo dài ba ngày ngắn ngủi.
Cảm nhận được sát ý từ phía sau Trần Trọng, Tô Nhã biết, nếu có cơ hội, Trần Trọng nhất định sẽ không chút do dự bẻ gãy cổ cô!
Nhưng Tô Nhã không hề hé răng, cứ như thể người đang đứng bên bờ sinh tử không phải là mình.
Càng không hề cầu xin Tần Tuấn giúp đỡ.
Tần Tuấn nở một nụ cười, như thể đang chế giễu Trần Trọng không biết lượng sức mình, lại còn có ý nghĩ kỳ quái.
Nụ cười đó khiến Trần Trọng chợt thấy bất an.
Tần Tuấn túm lấy An Miên, cười tủm tỉm nhìn Trần Trọng, thong thả nói: "Trần Trọng, cậu nói xem, tôi quan tâm Tô Nhã hơn, hay cậu quan tâm An Miên hơn?"
Lòng Trần Trọng nhất thời trùng xuống.
Hắn nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Loại người như Tần Tuấn, thực sự quan tâm đến tính mạng người bên cạnh sao?
Trần Trọng nghiến răng: "Thả An Miên ra!"
Hắn siết chặt tay trái, Tô Nhã run rẩy cả người, cổ họng bị Trần Trọng bóp nghẹt, không thở nổi, mặt mày đỏ bừng.
An Miên cũng gào ầm lên: "Tần Tuấn, thả bọn tôi ra! Nếu không ba tôi nhất định không tha cho các người đâu!
Ba tôi là Tổng Đốc Giang Kinh, ông ấy chỉ cần một câu là có thể tóm cổ các người!"
"Thật sao?"
Tần Tuấn cười khẩy, chẳng hề nao núng, chậm rãi nhận lấy khẩu súng lục từ tay Tạ Hàm.
Đoàng!!!
Một phát súng trúng đầu gối An Miên.
"Á... Á... Đau quá!!!"
An Miên thét lên, đau đớn đến mức suýt ngất.
Từ bé đến lớn, An Miên luôn được cưng chiều, dù chỉ xước tay cũng có bác sĩ đến tận nơi xử lý.
Cô ta nào ngờ có ngày mình lại bị trúng đạn!
Máu tươi chảy ròng ròng, An Miên khóc thét, mặt mày trắng bệch, không thể tin Tần Tuấn lại dám nổ súng!
Cô ta đường đường là con gái Tổng Đốc mà!
Trần Trọng cũng trợn tròn mắt, xót xa vô cùng.
Trước đó, hắn có oán hận An Miên vì đã không thật lòng với mình, vì đã dại dột dẫn Tần Tuấn đến đây.
Nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn còn yêu An Miên sâu sắc.
Giờ thấy Tần Tuấn chẳng hề đoái hoài đến tính mạng Tô Nhã, lại còn nổ súng vào An Miên, Trần Trọng vừa sợ vừa giận.
"Dừng tay!!!"
Trần Trọng gầm lên giận dữ, thấy họng súng trong tay Tần Tuấn chĩa thẳng vào đầu An Miên.
"Trần Trọng, cậu đoán xem, tôi có dám bóp cò phát nữa không?"
Trần Trọng giận đến tột độ, tay trái siết chặt, gần như muốn bóp đứt cổ Tô Nhã. Mặt Tô Nhã tím tái, mắt trợn ngược, sắp ngạt thở đến nơi!
Nhưng Trần Trọng đột ngột buông tay. Tô Nhã ngã vật xuống đất, ho sặc sụa, thoát chết trong gang tấc.
Trần Trọng ngây người đứng đó, sắc mặt khó coi, pha lẫn vẻ chán chường.
Lần này, hắn đã thất bại thảm hại.
Mất tất cả!
An Miên khóc lóc nói: "Trần Trọng, đừng! Tần Tuấn không dám giết tôi đâu, ba tôi là An Phong!"
Tần Tuấn nghe vậy, có chút ngạc nhiên nhìn An Miên.
Người đàn bà này thật ngu xuẩn, đúng là làm mới nhận thức của hắn.
Đã đến mạt thế rồi, cái loại nhà giàu mới nổi như An gia mới phất lên vài chục năm sẽ sớm trở nên chẳng đáng nhắc đến thôi.
Giang Kinh sắp tàn, An Phong cũng phải chôn cùng.
An Miên, con gái Tổng Đốc, trong mắt Tần Tuấn chẳng khác nào con kiến, giết cũng chẳng cần bận tâm.
Trần Trọng còn chưa kịp nói gì, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, lại kêu lên thảm thiết.
Cả người bị một sức mạnh vô hình đè xuống, quỳ rạp xuống đất.
Tần Tuấn giơ súng lên, bắn thẳng vào tim Trần Trọng.
Đoàng!
Trần Trọng lộ vẻ không thể tin nổi. Hắn ngơ ngác nhìn xuống ngực mình, máu tươi tuôn ra, trong ý thức còn sót lại sự kinh ngạc.
Hắn sắp chết sao?
Vừa trọng sinh được một ngày, hắn đã chết?
Hắn tuy đã thức tỉnh F cấp thiên phú cường hóa sức mạnh, nhưng tim gan lại không được cường hóa, trúng đạn vẫn phải chết...
An Miên thét lên, lao đến ôm lấy Trần Trọng, khóc nức nở.
Cô ta hối hận, hối hận vì đã tin Tô Nhã, chính cô ta mới là người hại Trần Trọng!
Tần Tuấn mặt vô cảm, bồi thêm mấy phát vào đầu Trần Trọng, bắn nát sọ hắn, chết không toàn thây...
Từ nhỏ, Tần Tuấn đã được dạy rằng làm việc phải triệt để, không được để lại hậu họa.
Nhất định phải bồi thêm đạn...
Phong cách của Tần gia là vậy, hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, trực tiếp tiễn cả nhà kẻ thù chính trị lên chầu trời, không chừa một ai.
An Miên trừng trừng nhìn Tần Tuấn với ánh mắt điên cuồng, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Cô ta chưa kịp nói gì, Tần Tuấn lạnh lùng bóp cò.
Tiễn luôn An Miên lên đường.
Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, Trần Trọng và An Miên đã bị Tần Tuấn xử lý gọn ghẽ, không chút dây dưa, chẳng một lời thừa thãi.
Trần Trọng, Khí Vận Chi Tử, lại chết như vậy.
Chết không hề long trời lở đất.
Thậm chí có phần bình thản...
Bên tai Tần Tuấn vang lên tiếng thông báo của hệ thống.
"Keng, chúc mừng kí chủ đã tiêu diệt Khí Vận Chi Tử Trần Trọng, thưởng 30 điểm phản phái giá trị.
Thưởng thêm: Mở khóa hệ thống thương thành.
Đánh giá nhiệm vụ: SSS. Thưởng thêm 15 điểm phản phái giá trị."
Nghe hệ thống thông báo, Tần Tuấn nở nụ cười. Tốn bao công sức, cuối cùng cũng đạt được mục đích.
Tần Tuấn nhìn trái cây kia, lòng rạo rực.
SSS cấp thiên phú hạt giống, là của hắn rồi!
Nhưng trước đó, Tần Tuấn còn một việc phải làm.
Hắn quay sang nhìn Tô Nhã, trong mắt thoáng hiện sát khí.
Hắn vừa rồi không hề đoái hoài đến tính mạng Tô Nhã, không biết cô ta có ôm hận trong lòng không?
Nếu vậy, có lẽ không nên giữ Tô Nhã lại...
Tần Tuấn không muốn bên cạnh mình tồn tại một món đồ chơi mang lòng oán hận...