Chương 15: Khan hiếm vật tư
"Phanh phanh phanh..."
"Phỉ Nhi, mở cửa."
Nghe thấy thanh âm Dạ Quân Mạc, Tô Phỉ cấp tốc kéo ra cánh cửa sắt chống trộm của phòng phát thanh.
Chỉ thấy Tô Phỉ ôm chặt lấy Dạ Quân Mạc, tựa như nàng dâu nhỏ khổ đợi trượng phu hồi gia vậy.
"Lo lắng chết ta đi được."
Dạ Quân Mạc trực tiếp hai tay vòng lên phía trên bờ mông Tô Phỉ, ôm bổng nàng lên.
Dậm chân đi vào phòng phát thanh, tư thế này ít nhiều có chút mập mờ.
Sau đó hắn ôn nhu nói: "Đây không phải ta đã trở về rồi sao?"
Âu Dương Băng cùng hai cô gái kia trông thấy Dạ Quân Mạc trở về, trong mắt đều lộ ra vẻ sùng bái.
Nhìn thấy hắn cùng Tô Phỉ ôm nhau mập mờ như thế, mặt của ba cô gái trong nháy mắt phủ đầy một lớp đỏ ửng.
Dạ Quân Mạc đảo mắt một vòng nhìn Âu Dương Băng và hai cô gái kia, thấy các nàng lộ ra vẻ sùng bái với mình, trong mắt ẩn chứa ý cười.
Chỉ có chứng minh chính mình cường đại, các nàng mới biết được, chỉ có đi theo chính mình tại cái tận thế này, các nàng mới có đường sống.
Dạ Quân Mạc ôm lấy Tô Phỉ đi tới một bên ghế ngồi xuống, rồi mở miệng:
"Tầng này của chúng ta đã bị ta dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ rồi, hành lang cũng đã chặn, tang thi không lên được đâu."
"Thật sao? Quá tốt rồi, Dạ thiếu gia, anh thật lợi hại!"
"Dạ thiếu gia, đao thuật và khinh công của anh là học được như thế nào vậy? Anh có thể dạy cho em một chút được không?"
Lý Tĩnh, cô nàng mê trai này, nghe thấy tầng 7 đã không còn tang thi, trực tiếp cao hứng kích động mấy cái rồi hỏi.
Dạ Quân Mạc nhìn Lý Tĩnh đang mặt mày hớn hở.
Cô nàng này xem ra là mê mình thật rồi.
"Sau này nếu có thời gian, ta có thể chỉ điểm cho ngươi chút đao pháp."
"Quá tốt rồi! Em mà học được đao thuật của anh, em cũng muốn giống như anh, đối với tang thi xoạt xoạt xoạt, chặt một trận."
Nhìn Lý Tĩnh nắm chặt một tay, giống như đang cầm một thanh vũ khí, khoa tay múa chân trong không khí, Dạ Quân Mạc có chút buồn cười.
Trong cái mạt thế này, có được loại tính cách này cũng là phúc khí của cô ta.
Tô Phỉ thấy Dạ Quân Mạc trong mắt có vẻ mệt mỏi, đôi tay ngọc thon dài trực tiếp giúp hắn xoa bóp vai và cánh tay.
Dạ Quân Mạc ném cho Tô Phỉ một ánh mắt thấu hiểu, sau đó nhìn về phía ba cô gái Âu Dương Băng rồi nói:
"Ta cần các ngươi đi dọn dẹp sạch sẽ tầng này, chỗ tang thi ta đã giết rồi, có vấn đề gì không?"
Ba cô gái Âu Dương Băng nghe vậy lập tức lắc đầu, tỏ vẻ không có vấn đề.
Ba cô gái đều hiểu, muốn đi theo Dạ Quân Mạc, muốn được hắn che chở, thì phải làm một số việc.
Còn việc phải dọn dẹp thi thể tang thi có ghê tởm hay không, đó là điều chắc chắn phải trải qua, thế giới đã biến thành như vậy, nhất định phải học cách từ từ chấp nhận.
Thấy ba cô gái không chút do dự đáp ứng, trong mắt Dạ Quân Mạc lộ ra vẻ hài lòng.
"Trong đầu tang thi có một viên tinh thể màu ngà sữa, to bằng ngón cái, ta cần các ngươi móc hết tất cả những viên tinh thể đó ra, thu thập lại một chỗ."
Nói xong, hắn trực tiếp vẫy tay một cái, bốn đôi găng tay da, bốn thanh dao găm sắc bén, bốn cái thùng nhỏ, xuất hiện trên mặt đất của phòng phát thanh.
Ba cô gái Âu Dương Băng thấy Dạ Quân Mạc bỗng dưng biến ra những vật phẩm này, cái miệng nhỏ nhắn lần nữa mở thành hình chữ O.
Hôm nay đôi môi nhỏ của các nàng không biết đã bao nhiêu lần biến thành hình chữ O rồi.
Dạ Quân Mạc nhìn Âu Dương Băng há miệng hình chữ O, trong đầu lại hiện lên một loại hình ảnh khác, Tiểu Quân Mạc...
"Đi dọn dẹp đi, thi thể cứ ném xuống lầu, đừng để tắc lối đi ở tầng dưới cùng, đầu hành lang là được."
"Lúc dọn dẹp cẩn thận đừng để bị thương, cẩn thận móng tay, răng, máu, não của tang thi, cứ từ từ mà làm, các ngươi có cả ngày hôm nay, đừng vội."
"Nếu như bị thương, trúng thi độc, các ngươi biết hậu quả rồi đấy, có tình huống gì thì gọi ta, cứ khép cửa lại là được, ta không khóa, các ngươi về thì cứ mở cửa ra."
Dạ Quân Mạc nói xong liền hôn Tô Phỉ hai cái thật mạnh, lại sờ soạng trên người nàng mấy cái.
Rồi trực tiếp lấy từ trong không gian trữ vật ra một tấm đệm giường nhỏ trải xuống đất.
Lại lấy ra một ít đồ ăn và nước để xuống dưới đất.
Để cho các cô gái đói thì ăn, khát thì uống.
Sau đó hắn cởi bộ đồ tây đang mặc, ngả xuống đệm giường ngủ một giấc.
Không còn cách nào khác, hắn thực sự có chút không trụ được nữa rồi, cái loại chuyện giết tang thi này, quá cần phải tập trung cao độ.
Nếu không, chỉ cần không cẩn thận trúng thi độc, thì sẽ rất phiền phức.
Các cô gái nhìn Dạ Quân Mạc vừa ngả lưng xuống giường đã ngủ, lại nhìn những đồ ăn mà hắn đã lấy ra.
Nước khoáng, sữa bò, túi thực phẩm chín đùi gà, bánh quy, bánh mì, chocolate.
Các nàng nhìn nhau, rồi đeo găng tay, cầm dao găm, xách thùng nhỏ đi dọn dẹp thi thể.
"Ngươi tên là Tô Phỉ phải không? Hắn đã làm cách nào mà biến ra được những thứ này, nệm, đồ ăn?"
Vừa ra khỏi cửa, Âu Dương Băng đã nhỏ giọng hỏi Tô Phỉ.
Lý Tĩnh và Đường Di nghe vậy cũng nhìn về phía Tô Phỉ.
Trong mắt ba cô gái tràn ngập sự hiếu kỳ.
Việc bỗng dưng biến ra đồ vật đối với các nàng mà nói quả thực là thủ đoạn của thần tiên.
Tô Phỉ nhìn ba cô gái chằm chằm mình như những đứa trẻ tò mò, muốn mở miệng nói:
"Không gian trữ vật."
Nói xong, nàng trực tiếp đi về phía thi thể không xa phía trước.
Dạ Quân Mạc đã không tránh mặt ba cô gái Âu Dương Băng, trực tiếp lấy những vật phẩm này từ trong không gian trữ vật ra.
Tô Phỉ đương nhiên có thể nói ra.
Còn việc trong không gian trữ vật có bao nhiêu vật tư, nàng chắc chắn sẽ không nói, huống chi nàng cũng không biết.
Lúc này Tô Phỉ đã đi tới trước một cái đầu tang thi.
Nhìn cái đầu lâu trước mặt, ngửi mùi tanh tưởi của máu, trong dạ dày nàng dời sông lấp biển, cưỡng ép đè nén lại, thở ra một hơi, ngồi xổm xuống cẩn thận dùng dao găm đào thi tinh.
Ba cô gái nghe nói đến không gian trữ vật, đều nhìn nhau.
Mặc dù cảm thấy rất kinh ngạc, không hiểu vì sao Dạ Quân Mạc lại có cái không gian trữ vật như trong phim ảnh, tiểu thuyết.
Ngày tận thế cũng đã bùng nổ rồi.
Còn quan tâm đến những thứ này sao?
Dạ Quân Mạc càng mạnh, các nàng đi theo hắn mới càng an toàn.
Âu Dương Băng nhanh chóng suy nghĩ xong trong đầu, rồi dặn dò hai cô gái Lý Tĩnh và Đường Di: "Hắn tin tưởng chúng ta như vậy, chúng ta không thể phụ lòng hắn, chuyện của hắn đừng nói lung tung, đặc biệt là chuyện không gian trữ vật."
Âu Dương Băng nói xong liền nhìn chằm chằm hai cô gái Lý Tĩnh và Đường Di.
Hai cô gái gật đầu lia lịa, đồng thanh nói: "Hiểu rồi."
Ba cô gái Âu Dương Băng, Lý Tĩnh, Đường Di, đương nhiên biết ý nghĩa của không gian trữ vật.
Dạ Quân Mạc có thể dễ dàng lấy ra những vật phẩm này, ngay cả nệm cũng có thể lấy ra, trong không gian trữ vật chắc chắn có không ít vật tư.
Việc đã để lộ bí mật không gian trữ vật trước mặt các nàng, chẳng phải là tin tưởng các nàng thì là gì?
Trải qua chuyện của bốn người Lâm Nghiệp, ba cô gái đã hiểu ra rất nhiều điều.
Trong cái mạt thế này, vì một ổ bánh bao, có thể sẽ có rất nhiều người làm ra những hành động giết người cướp của.
Khi các nàng đi tới bên cạnh Tô Phỉ, nhìn thấy đầy đất thi thể không đầu, vẫn không nhịn được vịn tường nôn mửa.
Sau khi nôn một hồi, ba cô gái thấy Tô Phỉ vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên đang đào thi tinh, cũng tham gia vào.
Nhất định phải làm quen, nôn nhiều vài lần thì sẽ có khả năng miễn dịch.
Các cô gái tự động viên bản thân trong lòng.
...
【Tên】: Dạ Quân Mạc
【Tuổi tác】: 25
【Chiều cao】: 181
【Cảnh giới】: Dị năng giả cấp một (sơ kỳ)
【Nhan trị】: 96 (giá trị tối đa 100)
【Dị năng】: S Kim
【Đồ vật】: BCS nhỏ cây dù siêu mỏng 50 ngàn hộp...
【Lực lượng】: 200
...
Dạ Quân Mạc mở hệ thống ra nhìn bảng thuộc tính của mình.
Nhìn 50 ngàn hộp BCS, hắn trực tiếp lấy ra một hộp vứt sang một bên.
50 ngàn hộp hơi ít, đây là thứ tốt, hơn nữa sau này sẽ không còn sản xuất nữa, đến lúc đó ra ngoài "0 đồng" mua thì phải chú ý nhiều hơn.
Trong mạt thế mà mang thai thì rất phiền phức.
Các loại tất chân dài ngắn của nữ sĩ, các loại quần chữ T nửa trong suốt, các loại váy ngủ che mông bằng tơ mỏng nửa trong suốt, váy ngủ dây... cũng cần phải chuẩn bị thêm một ít.
Đây đều là vật tư khan hiếm, đều là bảo bối cả.
Ngủ một giấc trước đã, đợi tỉnh giấc, dưỡng đủ tinh thần, lấy cái bồn tắm lớn hai người ra tắm rửa.
Tô Phỉ, Âu Dương Băng và các cô gái kia dọn dẹp tang thi trở về chắc chắn sẽ mồ hôi nhễ nhại, đến lúc đó sẽ cho các nàng tắm rửa thật kỹ.
Không biết, tối nay ba cô gái Âu Dương Băng sẽ ngủ ở đâu.
Tầng 7 đến một cái bàn cũng không còn.
Chậc chậc!...