Chương 24: Cùng chung mối thù
Phát hiện âm thanh bên trong không phải của Nhan Vận, trong đầu Lục Vũ chợt nảy ra một suy nghĩ.
Việc mình gặp phải nhân vật chính của cốt truyện, liệu có phải liên quan đến nữ chính Nhan Vận này không?
Kiểm soát được nữ chính, có phải cũng tương đương với việc chiếm lấy cốt truyện gắn liền với cô ấy?
Tuy nhiên lúc này, hắn cũng không kịp lo lắng nhiều, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Đinh Phong, người vẫn chưa đi xa.
Đinh Phong hiểu ý, nhanh chóng cất hai vật phẩm vào phòng 8006, sau đó gọi Tiết Lực và Thạch Lỗi.
Ba người cầm vũ khí thận trọng tiến đến.
Lục Vũ ra hiệu cho ba người một thủ thế ẩn nấp.
Khi ba người ẩn nấp xong xuôi, Lục Vũ lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: "Là ta, mau mở cửa."
Lúc này Nhan Vận lên tiếng.
"Lục Vũ? Là Lục Vũ sao?"
"Vâng!"
"Ngươi biết tiểu tử ngoài cửa kia à?"
Đây là âm thanh của một bác gái trung niên.
"Ừm... ừm, hắn là... hắn là bạn học của ta!"
Nhan Vận cũng không biết hiện tại mình có quan hệ thế nào với Lục Vũ, cho nên chỉ có thể dùng hai chữ "đồng học" để nói cho qua chuyện.
Ngoài cửa, Thạch Lỗi nghe thấy giọng Nhan Vận, không khỏi thấy hơi quen tai.
Còn không đợi hắn kịp suy nghĩ kỹ, một giọng nói khác của một người đàn ông đã vang lên.
"Ai, cô làm gì?"
Nhan Vận tự nhiên nói: "Tôi mở cửa cho Lục Vũ chứ?"
"Mở cửa? Mở cái gì cửa?"
Người đàn ông nói với giọng bất mãn: "Bên ngoài bây giờ nguy hiểm như vậy, cô sao có thể tùy tiện mở cửa cho người khác chứ?"
"Cái gì gọi là tùy tiện? Lục Vũ là bạn học của ta, chứ không phải người ngoài."
"Vậy cũng không được!"
"Dựa vào cái gì?"
Nghe nói như thế, Nhan Vận không khỏi có chút nổi nóng.
Mặc dù đến bây giờ, nàng vẫn không có cách nào tha thứ chuyện Lục Vũ đã làm với mình tối hôm qua.
Nhưng chuyện nào ra chuyện đó.
Căn phòng này, vốn chính là Lục Vũ thuê.
Hiện tại, mấy người đang ở trong phòng này mới là kẻ ngoại lai.
Mình hảo tâm để họ vào, vậy mà họ lại lấy oán báo ân?
"Cô nói dựa vào cái gì?"
Người đàn ông lớn tiếng quát lớn: "Tình hình dưới lầu vừa rồi cô cũng thấy đấy chứ? Người bị những quái vật kia cắn, có thể đứng dậy một lần nữa để tiếp tục cắn người."
"Tiểu tử này ở ngoài lâu như vậy, bây giờ mới đến gõ cửa, ai biết hắn có bị những quái vật kia cắn hay không? Nhỡ đâu hắn vào đây, rồi biến thành quái vật thì sao?"
"Hắn hiện tại vẫn đang đứng yên ở bên ngoài, làm sao có thể bị quái vật cắn được?"
Nhan Vận cảm thấy những người này thật sự có chút không biết nói lý lẽ.
Những người bị cắn dưới lầu kia, rõ ràng là bị cắn chết rồi mới biến thành quái vật.
Lục Vũ là người sống sờ sờ, làm sao mà biến thành những quái vật kia được?
"Mỹ nữ, cô cứ nghe lời Triệu ca đi!"
"Đúng vậy! Mỹ nữ, Triệu quản lý nói rất có lý."
"Hiện tại căn phòng này có nhiều người như vậy, nếu có một người biến thành quái vật như thế thì phiền phức lắm."
"Không thể để cho hắn vào!"
"Đúng, không thể để cho hắn vào!"
"Muốn đi thì các người đi!" Nghe mọi người mồm năm miệng mười ngăn cản mình đi mở cửa, Nhan Vận thật sự nổi nóng: "Đây là phòng của tôi và Lục Vũ, chúng tôi mới có quyền sử dụng căn phòng này, các người dựa vào cái gì mà không cho Lục Vũ vào?"
"Nếu các người sợ Lục Vũ biến thành quái vật, vậy thì đi tìm chỗ khác mà trú ẩn đi?"
"Phòng của các người?" Triệu quản lý khinh thường nói: "Thôi đi, đây rõ ràng là phòng khách sạn, sao lại thành phòng của các người được?"
Triệu quản lý là quản lý nhà hàng ở lầu hai!
Khi tận thế ập đến, hắn đang ở đại sảnh tầng một trêu ghẹo cô tiếp tân.
Kết quả, mấy con Zombie xông vào, cô tiếp tân là người đầu tiên bị cắn chết.
Điều này khiến tâm lý yếu ớt của hắn chịu một cú sốc lớn.
Điều càng khiến hắn sợ hãi chính là, cô gái kia bị cắn chết xong, lại đứng dậy lần nữa?
Phát hiện này trực tiếp khiến hắn sợ tè ra quần.
Cho nên, dù Lục Vũ là khách thuê căn phòng này, hắn cũng không thể tùy tiện mở cửa cho đối phương.
"Đúng rồi!"
"Các người thuê căn phòng này hết bao nhiêu tiền? Chúng ta sẽ trả gấp đôi!"
"Dù sao thì cũng không thể mở cửa!"
"Đúng!"
Những người khác đồng loạt đứng về phía Triệu quản lý!
Sinh mệnh chỉ có một lần, mỗi người đều không muốn đem tính mạng mình ra đùa giỡn.
Nhan Vận tức hổn hển, nhưng lại không thể làm gì.
Bởi vì hai bác gái kia đã chặn nàng ở một góc.
Nàng chỉ là một cô gái yếu đuối thì làm sao mà đấu lại hai bác gái "cường hãn" này được?
Trong lúc mọi người đang tranh cãi không ngừng, giọng nói nhàn nhạt của Lục Vũ từ ngoài cửa vang lên.
"Ta không có bị thương, không tin các người có thể mở cửa kiểm tra một chút, nếu bị thương, không cần các người nói, tự ta sẽ đi!"
Ngữ khí bình tĩnh của Lục Vũ khiến mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau.
Tựa hồ cũng rất kinh ngạc Lục Vũ có thể nói ra những lời như vậy.
Nhan Vận càng thêm rung động trong lòng!
Đồng thời, trong lòng nàng còn kèm theo cảm giác áy náy lớn.
Nguyên nhân nàng rung động là bởi vì Lục Vũ, cái tên phú nhị đại này, thế mà lại có thể nói ra những lời công chính liêm minh như vậy?
Bị thương thì tự mình đi? Không liên lụy những người khác?
Nguyên nhân nàng áy náy là bởi vì lúc Lục Vũ rời đi đã nói với nàng, không được mở cửa cho người khác.
Nhưng vừa có người liều mạng gõ cửa cầu xin nàng mở cửa, nàng vẫn luôn mềm lòng.
Chính quyết định sai lầm của nàng đã dẫn đến Lục Vũ, người vốn là chủ nhân căn phòng, bị bọn họ ngăn ở ngoài cửa.
"Ngươi thật không bị thương sao?" Giọng Triệu quản lý vang lên từ sau cánh cửa.
Hắn không biết Nhan Vận đang suy nghĩ gì, nhưng tận thế vừa mới bắt đầu, bản tính xấu xa của con người vẫn chưa hoàn toàn bộc lộ ra.
Cho nên, sau khi nghe Lục Vũ nói như vậy, hắn cũng đã thả lỏng cảnh giác phần nào.
"Ngươi mở cửa nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Giọng nói Lục Vũ vẫn như cũ bình tĩnh.
Cuộc đối thoại bên trong cũng không nhỏ, hắn ở ngoài cửa nghe rõ mồn một.
Tự nhiên biết cụ thể tình hình bên trong ra sao.
Chỉ là Nhan Vận vẫn còn hữu dụng với mình, mà bạo lực phá cửa cũng sẽ khiến mọi chuyện sau đó trở nên phiền phức hơn.
Cho nên, biện pháp xử lý tốt nhất chính là trước tiên tìm cách lừa mở cửa.
Nghe Lục Vũ nói ra lời này, Triệu quản lý vẫn còn chút không yên tâm, thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Thấy Lục Vũ chỉ có một mình, hắn lúc này mới an tâm, bớt cảnh giác.
"Tiểu Vương, mở cửa!"
Hắn cầm lấy chiếc đèn bàn bên cạnh, vẫy tay về phía một người trẻ tuổi khác!
Người trẻ tuổi tên Tiểu Vương nghe lời Triệu quản lý, mặc dù có chút không nguyện ý, nhưng cũng không có cách nào khác.
Hắn chỉ là nhân viên phục vụ nhà hàng, loại tư duy "quản lý là lãnh đạo của hắn" đã ăn sâu vào tiềm thức.
Trong bối cảnh tận thế vừa mới ập đến, khi thế giới quan của con người còn chưa kịp thích nghi hoàn toàn, hắn chỉ có thể kiên trì đi mở cửa.
Thế nhưng ngay khi hắn vừa mở cửa phòng, và hạ chốt an toàn xuống.
Ầm!
Lục Vũ đột ngột đá một cước vào cửa.
"A!"
Tiểu Vương vội vàng không kịp trở tay, bị cánh cửa bật ngược lại đập trúng mũi.
Máu tươi nhanh chóng chảy ra từ mũi hắn, Tiểu Vương ôm mũi hét thảm một tiếng.
Những người khác trong phòng giật mình trước tình huống này, vụt một cái đứng dậy.
"Chết tiệt, thằng nhãi con, mày mẹ nó..."
Triệu quản lý cầm đèn bàn định đập người, không ngờ Lục Vũ không phải chỉ có một mình.
Ngay khi Lục Vũ đá cửa một cái, Tiết Lực và Đinh Phong liền cầm những con dao găm đã chuẩn bị sẵn, dẫn đầu xông vào.
Đèn bàn của Triệu quản lý còn chưa kịp nện xuống thì cổ tay hắn đã bị Tiết Lực tóm lấy.
Ngay sau đó, thanh dao găm kia đã ghì vào cổ hắn.
"Đừng nhúc nhích!"